NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN

Chương 327

Thấy tinh thần cô có điều khác thường, Kiều Minh Húc cũng hỏi theo: “Có phải mơ thấy bạn trai cũ kia của em không?”

Mạch Tiểu Miên gật đầu: “Lại mơ thấy anh ta máu me be bét cười thảm thiết với tôi.”

Nói đến đây, da gà da vịt của Mạch Tiểu Miên cũng nổi lên, sống lưng hơi lành lạnh, nắm chăn chặt hơn.

Làm một pháp y, trước nay cô cực kỳ xem thường sự sợ hãi này, vì thi thể khó coi cỡ nào cô cũng thấy rồi.

Nhưng bây giờ không biết sao cô lại cảm thấy mình bắt đầu biến thành phụ nữ nhát gan.

“Đó chỉ là mơ thôi, đừng sợ, quan trọng là em phải bỏ gánh nặng tâm lý xuống, cái chết của anh ta thật sự không liên quan gì đến lời nguyền rủa ấy của em, người phụ nữ ngốc này.

Nhìn dáng vẻ của cô, Kiều Minh Húc rất đau lòng, giơ tay sờ sờ đầu cô an ủi.

Được bàn tay lớn ấm áp của anh sờ tóc, dường như lòng Mạch Tiểu Miên được an ủi, bình tĩnh hơn nhiều, không nhịn được bèn nói với anh chuyện bác gái bán khoai lang nướng đã nhìn thấy Trình Đông Thành.

Thì ra cô thích ăn khoai lang nướng như vậy, là vì đó là thứ cô và bạn trai cô đã từng thích nhất.

Nghĩ đến đây, Kiều Minh Húc thấy khó chịu trong lòng, song anh vẫn an ủi cô: “Có thể anh ta thật sự chưa chết, nên em không cần phải sa vào áy náy một cách không đáng như vậy.”

“Nhưng lúc đó tôi thấy gương mặt thi thể đó rõ ràng là anh ấy, nhiều năm như thế, sao anh ấy có thể đột ngột xuất hiện trên đời này được? Điều này không khoa học chút nào.”

Mạch Tiểu Miên ngờ vực nhìn Kiều Minh Húc, hy vọng anh có thể giải thích nghi ngờ giúp mình.

“Cuộc sống đâu phải là tiểu thuyết, làm gì có chuyện chết đi rồi sẽ sống lại, trong đó chắc hản là đã có mánh khóe rồi. Nhưng rốt cuộc là mánh khóe gì, vẫn phải đợi ngày mai chúng ta ngủ dậy tìm hiểu thì mới biết được!”

Kiều Minh Húc kéo chăn bông, nằm xuống và nói. Thấy anh không muốn bàn luận với mình về chủ đề này nữa, Mạch Tiểu Miên cũng không nhiều lời, im lặng nằm xuống. Nhận thấy giữa mình và Kiều Minh Húc chỉ cách nhau một tấm chăn bông mỏng manh, cô bỗng thấy hồi hộp căng thẳng, cố gắng nhích người ra xa anh một chút.

“Em muốn ngã khỏi giường à?” Kiều Minh Húc thấy cô rón rén di chuyển thì vừa bực mình, vừa buổi cười cất tiếng hỏi.

“Sao cơ?” Mạch Tiểu Miên nhận ra mình thật sự đã đến sát mép giường, chỉ cần nhích thêm vài mi-li-mét nữa thôi thì sẽ cô sẽ ngã xuống đất. Thế là cô vừa lê người vào trong một chút, vừa ấp úng giải thích: “Lúc tôi ngủ thì ngáy to lắm, nếu nằm gần anh, sợ anh ngủ không được.”

“Đúng vậy, tiếng ngáy của em lớn đến mức cách xa vài mét vẫn có thể nghe thấy.” Kiều Minh Húc bình thản nói.

“Cái gì?” Mạch Tiểu Miên trợn to hai mắt như thể đang rất kích động: “Tôi ngủ ngáy thật à? Không phải đấy chứ? Sao tôi không hề hay biết gì vậy nhỉ?”

“Em biết nói đùa thật đấy, lúc em ngáy o o thì là em đang ngủ say mà.”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Kiều Minh Húc tiếp tục trêu: “Có điều, em thật sự không biết tiếng ngủ ngáy của em to như sấm rền sao? Đặc biệt lại còn trầm bổng du dương đầy nhịp điệu nữa nha. Bộ mẹ em không nói với em hả?”

“Không thể có chuyện như thế đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi