Chương 416
Nước mắt của cô không có cách nào kiềm chế được mà chảy xuống không ngừng, rơi cả trên màn hình điện thoại di động.
Cô tiếp tục mở thư đến thứ hai ra: “Hôm nay lúc đi trên đường, tôi gặp bác gái bán khoai lang nước ở trước cổng trường trung học trước kia. Bác ấy gọi tên tôi, nhưng tôi làm bộ không quen, cũng không trả lời lại bà ấy mà vội vã rời đi. Mùi thơm khoai lang nướng của bà ấy dường như vẫn quen thuộc như vậy. Trước kia Tiểu Miên thích ăn nhất là khoai lang đỏ nướng, tôi cũng thích nhất là được nhìn dáng vẻ đáng yêu khi ăn khoai lang nướng của cô ấy. Cảm giác như đó là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này vậy. Không biết bây giờ cô ấy có còn thích ăn khoai lang nướng nữa hay không. Tôi cũng đã lâu chưa ăn rồi, cũng không dám ăn, sợ ăn một lần thôi, sẽ nhớ lại dáng vẻ của Tiểu Miên.”
Mạch Tiểu Miên mở tiếp thư đến thứ ba: “Hôm nay là kỷ niệm ngày yêu nhau của tôi cùng Tiểu Miên.
Ngày này mười ba năm trước, tôi đã dũng cảm kéo tay cô ấy, nói với cô ấy rằng tôi thích cô ấy. Cô ấy cũng đỏ mặt nói thích tôi. Khi đó, tôi thật sự cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất đời này, cũng thề sẽ cho Tiểu Miên trở thành người thứ hai được hưởng hạnh phúc đó. Tôi muốn nắm †ay cô ấy, cùng đi qua những năm tháng cấp ba, đi qua đại học, sau đó cùng nhau đi qua mưa gió cuộc đời, cho đến khi con cháu sum vầy, ngồi chung trên chiếc ghế xích đu, phe phẩy cây quạt, từ từ cùng nhau già đi. Chỉ là, tôi không thể thực hiện được lời hứa của mình. Cuộc sống hạnh phúc.
của cô ấy sau này, vĩnh viễn đều không có sự tham gia của tôi nữa rồi. Tôi cũng không đáng có được hạnh phúc đó.”
Nhìn những dòng thư này, Mạch Tiểu Miên cũng không thể nhịn được nữa mà nắm chặt lấy chăn, khóc nức nở.
Lo lắng sẽ làm ồn tới thím Trương, cô cũng không dám khóc lớn tiếng.
Nhưng cuối cùng vẫn ồn ào đến thím Trương.
‘Thím Trương mở mắt, nhìn thấy cô đang ôm chăn khóc, lập tức bị dọa sợ, vội vàng đứng dậy truy hỏi: “Thiếu phu nhân, có phải khó chịu ở chỗ nào không? Tôi nhấn chuông gọi bác sĩ sang đây xem thử nhé.”
“Không sao đâu ạ.”
Mạch Tiểu Miên vội vàng ngăn bàn tay định bấm chuông của bà, nói: “Cháu không khó chịu chỗ nào cả.”
“Vậy sao cô lại khóc?”
Thím Trương nhìn đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô, bèn nghi ngờ hỏi: “Không phải là cô đang nhớ thiếu gia đấy chứ?”
“Không phải. Thím Trương à, thím không cần phải để ý đến cháu, cháu chỉ muốn khóc một chút thôi. Thím cứ xem như cháu đang phát điên đa sầu đa cảm là được rồi, thím cứ ngủ tiếp đi”
Mạch Tiểu Miên căn bản không có cách nào giải thích chuyện liên quan đến Trình Đông Thành với bà cả, đành chỉ có thể nói như vậy.
“Trông dáng vẻ này của cô làm sao tôi có thể ngủ được cơ chứ? Thiếu phu nhân à, có chuyện gì cần tâm sự, cứ nói với tôi. Nói ra sẽ bớt khổ sở hơn đấy. Thím Trương tôi mặc dù chuyện gì cũng không biết, nhưng vẫn có thể lắng nghe được.”
Thím Trương ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, vừa ngáp vừa nói “Thím Trương à, thật sự không sao đâu ạ, cháu không khóc nữa đâu. Thím nhanh lên giường ngủ đi, cháu cũng không cần thím phải trông nom, cũng không cần thím phải ngồi lắng nghe đâu ạ.”
Mạch Tiểu Miên đưa điện thoại di động trong tay lên, nói: “Cháu chỉ là vừa đọc một cuốn tiểu thuyết cảm động ở trên mạng, liền không nhịn được mà khóc thôi, thím không cần phải lo lắng đâu.”
“Thật sao?”
“Vâng, thật ạ.”