Cho nên, từ góc độ thuần túy của kết quả khám nghiệm tử thi, giám định của Mạch Tiểu Miên hoàn toàn không sai.
Nghe xong báo cáo của cậu ấy, trong lòng Mạch Tiểu Miên hơi chùng xuống.
"Chị Mạch, giám định của chị không sai mà! Chị không cần phải không vui
đâu."
Trương Hòa nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của cô hơi thay đổi, mang theo chút ủ rũ không vui bèn vội vàng an ủi.
"Ừ."
Trong đầu của Mạch Tiểu Miên lại nhớ đến anh chàng cảnh sát hình sự mới tên là Lâm Khoa kia.
Những lời nói của anh ta, cho đến bây giờ nghĩ lại vẫn như một vết roi cửa vào tim cô vậy, khiến cô phải xem lại thái độ của mình đối với việc giám định pháp y.
Cô lại nhớ tới bà nội của Kiều Minh Húc, huyền thoại trong giới pháp y Trang Hồng Linh.
Bà vẫn luôn giúp cảnh sát phá nhiều vụ án quan trọng, vậy khi đó bà vẫn luôn làm việc dựa trên lập trường của một pháp y sao?
Cô nhịn không được bèn gọi điện thoại cho thầy giáo của mình, nói với ông nỗi hoang mang trong lòng cô.
"Tiểu Miên, công việc của pháp y là giám định.
Mà mục đích cuối cùng của giám định là hỗ trợ cho việc tìm ra chân tướng, mang lại chính nghĩa, chứ không phải hoàn toàn dựa vào kết quả giám định đó.
Còn muốn tìm ra nguyên nhân dẫn đến kết quả giám định kia sao, chuyện này thật sự đã vượt qua phạm vi chức trách của chúng ta rồi.
Cho dù không làm được, cũng không phải là trách nhiệm của chúng ta, mà là trách nhiệm của cảnh sát."
Thầy giáo chỉ có thể nói như vậy để an ủi cô.
Mạch Tiểu Miên cũng biết, để mang lại độ chính xác cao nhất, cô còn cần phải học tập rất nhiều, chứ không phải chỉ vài ba câu nói này mà đã cảm thấy bằng lòng.
Cô cùng thầy trò chuyện thêm vài chủ đề khác nữa, cuối cùng nói đến Trang Hồng Linh.
Về cái chết của Trang Hồng Linh, vẫn luôn là một điều bí ẩn.
Có người nói vì bà không cẩn thận nên đã bị độc tố trong thi thể xâm nhiễm vào dẫn đến chết.
Cũng có người nói kết quả giám định của bà làm liên lụy đến một số vấn đề chính trị, bởi vì cố chấp với kết quả giám định của mình nên đã đắc tội với người không thể đắc tội, bị ám sát...!
Có người lại nói bà mất tích.
Nhưng tất cả đều chỉ là nghe đồn.
Đây là lần đầu tiên Mạch Tiểu Miên nghe thấy thầy cô nói về đề tài này.
Trong lòng cô đang suy nghĩ, có lẽ nhà họ Kiều mới biết được nguyên nhân thật sự.
Mạch Tiểu Miên vốn cho rằng câu chuyện cầu hôn đầy sóng gió của nhà họ Kiều đã qua, bọn họ lại trở thành những đường thẳng vĩnh viễn song song không bao giờ cắt nhau nữa.
Thế nhưng, vào ngày thứ tư, Kiều Minh Húc lại đột ngột gọi điện thoại cho cô, muốn cùng cô gặp mặt.
Mạch Tiểu Miên cảm thấy không cần thiết phải gặp mặt làm gì, bảo anh có chuyện gì thì cứ nói trong điện thoại là được rồi.
"Hôm nay mái ấm tình thương đến tặng cờ thưởng cảm ơn tôi, cô thật sự đã quyên góp 10 triệu cho mái ấm tình thương sao?"
Giọng điệu của Kiều Minh Húc có hơi khác lạ.
"Ừ.
Anh kinh doanh lợi nhuận nhiều như vậy, quyên góp 10 triệu xem như đóng quỹ hỗ trợ xã hội thôi ấy mà."
Mạch Tiểu Miên thản nhiên nói: "Anh yên tâm đi, cho dù tiền không vào tài khoản của tôi thì tôi cũng sẽ không kết hôn với anh đâu."
"Bây giờ tôi nhất định phải kết hôn với cô."
Kiều Minh Húc đột nhiên nói ra một câu như vậy, làm Mạch Tiểu Miên giật cả mình, suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại di động.
Cô hỏi lại: "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói bây giờ tôi nhất định phải kết hôn với cô!"
Kiều Minh Húc lên giọng nói, tuy nhiên lại mang theo một chút bất lực..