"Gì cơ? Con nói thật sao? Tám giờ tối nay muốn đến đây? Cùng nhau ăn tối sao?"
Mẹ Mạch như phát hiện ra một châu lục mới vậy, cao giọng hét lên đầy phấn khích, làm cho lỗ tai của Tiểu Miên cũng sắp điếc cả rồi.
"Cái này thì con không hỏi, để con hỏi lại thử xem."
"Được, nhanh hỏi thử đi."
Mẹ Mạch cúp máy.
Tiểu Miên bẩm số di động của Kiều Minh Húc.
Rất nhanh đường dây đã được kết nối, anh hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Giọng nói nhàn nhạt của Kiều Minh Húc vang lên, tuy nhiên cũng không có vẻ không kiên nhẫn gì.
"Ừ, mẹ tôi hỏi tối nay anh có ăn tối ở nhà tôi không?"
"Tôi không có thói quen ăn cơm ở nhà người khác, tôi chỉ đến thăm nhà có khoảng nửa giờ thôi! Bận bịu quả, thật xin lỗi!"
"Được."
Mạch Tiểu Miên đương nhiên biết một tổng giám đốc có địa vị cao như anh mỗi ngày phải xử lý ít nhất hàng triệu giao dịch, quả thực không có thời gian ở lại nhà cô lâu.
Huống chi, nhà của cô đối với anh mà nói, chỉ là một nơi xa lạ.
Muốn anh ăn cơm ở nhà mình cũng là làm khó người ta rồi.
Giống như cô thật sự cũng không muốn ăn cơm ở nhà anh vậy.
Hơn nữa, với tính cách của mẹ cô, không phiền chết anh mới là lạ.
Vì vậy, cô ấy gọi lại vào số điện thoại của mẹ, nói tình hình cho bà ấy.
"Thế này làm sao được? Tiểu Miên, con nên thuyết phục cậu ấy ăn cơm nhà chúng ta, thưởng thức thử tài nấu nướng siêu đỉnh của mẹ chứ.
Chỉ đến nửa giờ đã đi rồi, còn chưa nói chuyện được mấy câu đâu."
Mẹ Mạch bất mãn nói.
"Mẹ, anh ấy có thể đến nửa giờ thì mẹ cũng nên hài lòng đi.
Mẹ cũng biết mỗi một phút của anh ấy đều rất đáng tiền mà, có hơn hàng trăm ngàn doanh nghiệp chờ anh ấy xử lý đấy."
Mạch Tiểu Miên giải thích.
"Nói cũng phải, con rể Kiều của chúng ta cũng không phải là loại người nhàn rỗi chơi bời lêu lồng ở ngoài đường kia.
Mỗi một phút đều rất quý giá, chịu rút ra nửa canh giờ rảnh rỗi cũng là tốt rồi.
Mẹ phải làm một người mẹ vợ hào phóng, khéo léo, hiểu chuyện mới được.
Nếu không cậu ấy bất mãn từ hôn thì lại phiền phức.
Tiểu Miên à, trước khi bắt cậu ấy vào tay, con phải cực kỳ cẩn thận chú ý đến cậu ấy đấy.
Đừng bận rộn với công việc quá mà để cho bản thân người không giống người, quỷ không giống quỷ.
Nhất định phải đẹp, so với bạn gái trước của cậu ấy còn xinh đẹp hơn.
Như vậy cậu ấy mới nhanh chóng quên đi cô ta, từ đó một lòng một dạ sống một cuộc sống hạnh phúc với con được."
Mẹ Mạch tận tỉnh khuyên nhủ.
Mạch Tiểu Miên ngoài miệng đáp ứng, sau đó viện cớ buồn ngủ vội vàng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, cô vẫn cảm thấy hơi mệt nên cũng tiếp tục cuộn mình dưới chăn ngủ...!
Đến 12 giờ trưa, mẹ Mạch gọi điện giục cô về nhà ăn cơm nên cô mới thức dậy đi về.
Về đến nhà, phát hiện ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi sáng bừng thành một diện mạo mới
rôi.
Rèm cửa mới, khăn trải bàn mới, bọc sofa mới, trên bàn còn có một bó hoa nở rộ.
Những đồ đạc bình thường bừa bộn chất lung tung đã được dọn sạch không còn một mống, nhìn thoải mái hơn rất nhiều.
"Đây là nhà con sao?".