Kiều Minh Húc khẽ giật mình khi nhìn thấy Lâm Ngọc: “Ngọc Ngọc, sao em lại tới đây?”
Lâm Ngọc giận dỗi nhìn anh, cười mỉa đáp: “Sao em lại tới đây ư? Sao anh không quan tâm, không hỏi em rằng có phải em thấy không khỏe ở đâu không?”
“Em bị ốm sao?”
Anh liếc nhìn Lâm Ngọc, thấy mặt mũi cô ta đỏ bừng, nhưng trông chẳng có vẻ gì là đang bị bệnh.
“Đúng, em bị ốm, là bệnh nan y đấy.” Lâm Ngọc nói xong thì cúi người ôm bụng, giả vờ như đang rất đau đớn.
Kiều Minh Húc căng thẳng hỏi: “Sao có thể như vậy được?”
“Sao chuyện này không thể xảy ra chứ? Em vừa đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói em có khả năng bị ung thư tử cung.”
Dứt lời, cô ta bắt đầu đóng vai kẻ đáng thương, khóc lóc rất thảm thiết.
Chao ôi, cô ả này quả là có năng khiếu diễn xuất đỉnh cao, nghĩ đến mối tình sâu đậm mười năm của chính mình lại bị thua trước một người chỉ vừa mới quen biết anh một tháng, cô ta lại càng xót xa hơn, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn trào.
“Ngọc Ngọc, đừng khóc.
Vẫn chưa có kết quả cuối cùng mà, đúng không?” Kiều Minh Húc an ủi cô ta: “Nói không chừng chỉ là suy đoán lung tung của bác sĩ thôi.
Em đừng lo lắng quá!”
Lâm Ngọc nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương: “Minh Húc à, em sợ lắm.
Lỡ như em bị bệnh nan y thì phải làm sao đây? Em thật sự rất sợ.” Nói xong cô ta lại bật khóc.1
Anh quay lại và nói với cô y tá nhỏ” “Phiền cô ra xe của tôi lấy khăn giấy cho cô ấy.”
Cô y tá nhỏ đem khăn giấy đưa cho Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc nhận khăn giấy và lau nước mắt.
“Hắt xì!” Có lẽ vì trời hơi se lạnh, cũng có thể là bụi bặm quá, hoặc cũng có thể là có chút mủi lòng.
Dù sao Mạch Tiểu Miên cũng cảm thấy sống mũi mình hơi cay cay, sau đó bất giác hắt hơi một cái khiến nước mũi chảy ra và văng một ít lên cần cổ của Kiều Minh Húc.
Anh lấy một chiếc khăn tay sạch từ trong túi quần, quay sang cẩn thận lau mũi cho cô, rồi lau sạch vệt nước mũi dính trên cổ mình, ôn tồn hỏi: “Em thấy lạnh hả?”
“Dạ.” Mạch Tiểu Miên cũng không biết nên phản ứng như thế nào với tình huống này, chỉ ngập ngừng đáp một tiếng gọn lỏn.
“Ngọc Ngọc à, em đợi ở đây nhé, lát nữa anh xuống sẽ cùng em đến gặp bác sĩ.” Anh nói với Lâm Ngọc, sau đó định cõng Mạch Tiểu Miên rời đi.
Cô ta giận đến váng đầu, đã nói với anh mình mắc bệnh nan y, ấy thế mà anh cũng vẫn chẳng đoái hoài gì đến mình.
Trong khi Mạch Tiểu Miên kia chỉ hắt hơi một cái mà anh đã sốt ruột, quáng quàng lo lắng như thể sắp chết đến nơi, thậm chí còn bỏ mặc mình lại ở đây.
Hơn nữa, khi cô ta khóc, anh chỉ bảo y tá đưa khăn giấy cho cô ta, còn lúc Mạch Tiểu Miên hắt xì, thì anh lại dùng khăn tay của mình và đích thân lau cho cô.
Theo những gì Lâm Ngọc biết về anh, từ trước đến nay Kiều Minh Húc chưa bao giờ đưa khăn tay của mình cho người khác dùng, trước đây những lúc cô ta tủi thân khóc ở trước mặt anh, anh cũng chưa từng đưa cho cô ta chiếc khăn tay luôn mang theo bên người, mà chỉ rút rút khăn giấy đưa cho cô ta.
Bởi vậy sự việc vừa rồi đã vượt quá giới hạn rồi.
Lâm Ngọc nắm lấy cánh tay của Kiều Minh Húc, ra vẻ tội nghiệp: “Minh Húc à, em muốn anh ở bên cạnh em bây giờ cơ, có được không anh? Anh để cô ta tự đi đi.”
“Tạm thời Tiểu Miên không thể tự đi bộ được.”
“Y tá có thể đẩy xe lăn cho cô ta mà.” Lâm Ngọc vừa nhìn nữ y tá đang đẩy xe lăn bên cạnh, vừa nói.
“Anh không yên tâm, em cứ ở đây đợi một lát đi.” Kiều Minh Húc hất tay cô ta ra.