Vẫn là nên đi ít thôi.
Cô đưa cốc cho Kiều Minh Húc, kéo chăn nằm xuống.
Kiều Minh Húc cũng rút vào chăn cô.
“Không phải có hai cái chăn à?”
“Ừm.
”
“Anh đắp chiếc kia đi.
”
“Không muốn.
”
Kiều Minh Húc nói xong, giơ tay ôm lấy eo cô, tắt đèn, ra lệnh: “Đi ngủ!”
Mạch Tiểu Miên bất lực, chỉ đành mặc cho anh ôm mình.
Cho dù có hơi chật chội nhưng cũng thoải mái.
Cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Kiều Minh Húc cũng nhanh chóng thiếp đi.
Hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ, vì dựa vào nhau mà ngủ rất ngon.
Y tá đó vốn định nhân cơ hội trực ban đến quyến rũ Kiều Minh Húc, kết quả phát hiện vợ chồng người ta ân ái ngủ cùng nhau, bản thân không hề có kẽ hở nào để chen vào, chỉ đành ngưỡng mộ ghen tị thu lại lòng hoang tưởng của mình.
Ngày thứ hai, qua xác nhận của bác sĩ, Kiều Minh Húc có thể đưa Mạch Tiểu Miên về nhà ở nhưng cần y tá đi theo.
Lần này đổi một y tá khác.
Y tá này không xinh đẹp như người trước nhưng mặt mũi thanh tú, trông rất thuận mắt nhưng không hề ưỡn ẹo trước mặt Kiều Minh Húc.
“Minh Húc, em muốn đến một nơi.
”
Ăn cơm xong, Kiều Minh Húc đẩy cô tản bộ trên con đường nhỏ, cô nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục nên nhớ đến Trình Đông Thành.
“Muốn đi đâu?”
“Đến xem mộ của Trình Đông Thành, cúng một chút.
”
Kiều Minh Húc nghe vậy thì mắt trầm xuống, rất muốn nói không cho cô đi.
Nhưng cuối cùng cũng “ừm” một tiếng.
“Cảm ơn.
”
Mạch Tiểu Miên không ngờ anh sẽ đồng ý nên rất cảm kích nói: “Cho dù thế nào thì dù sao em cũng từng yêu anh ấy, hơn nữa, anh ấy cũng là do em đích thân tiễn đi, em chỉ muốn đến thăm nơi anh ấy an nghỉ mà thôi.
”
“Ừm.
”
Nghe cô nói cô từng yêu Trình Đông Thành, lòng Kiều Minh Húc không vui vẻ gì.
Thật hận bản thân sao không quen biết cô sớm hơn mười năm, theo đuổi cô, như vậy cô sẽ không có cơ hội để ở bên Trình Đông Thành, không cần chịu nỗi đau như hôm nay rồi.