“Chủ tịch Kiều, đi nhanh vậy sao?
Đội trưởng Hoàng nhìn thấy anh vào chưa được mấy phút thì đi ra nên vội vàng lên trước hỏi.
“Ừm.
”
“Vậy chủ tịch Kiều đi thong thả, hoan nghênh khi rảnh lại đến.
”
Ánh mắt Kiều Minh Húc lạnh lùng: “Một lần cũng không muốn quay lại nữa.
”
“Đúng vậy đúng vậy, là tôi nói sai rồi.
”
Đội trưởng Hoàng biết mình nói sai nên vội vàng giơ tay giả vờ tát miệng mình.
Kiều Minh Húc đang định lên xe, đội trưởng Hoàng ngập ngừng nói: “Chủ tịch Kiều, tôi có thể cầu xin anh một chuyện không?”
“Nói!”
“Con trai tôi đã tốt nghiệp, trước mắt vẫn chưa tìm được công việc, không biết công ty anh có còn cần người không? Anh yêu tâm, con trai tôi tốt nghiệp đại học A, học ngành quản lý quản trị kinh doanh, học lực xuất sắc, cũng có năng lực.
”
“Ừm, bảo cậu ta giao CV cho bộ phận nhân sự, là nhân tài, công ty chúng tôi vẫn cần.
Không thích hợp thì tôi sẽ có đề xuất khác.
”
Kiều Minh Húc khẽ gật đầu.
Đội trưởng Hoàng cho anh một ân tình, anh cũng rộng rãi trả cho ông ta một ân tình.
Nếu như con trai ông ta có năng lực thì có thể để vào công ty, dù sao cũng phải tuyển người.
Đội trưởng Hoàng nghe vậy, vui mừng, vội vàng cảm ơn.
Kiều Minh Húc lái xe rời đi, về số một Hoàng Uyển.
Vì đầu Mạch Tiểu Miên bị thương nên trạng thái tinh thần không tốt, phần lớn thời gian của cô đều dùng vào việc ngủ.
Ngoài ra, theo như bác sĩ nói, cô ngủ trong thời gian dài, ngoài trừ yếu tố sức khỏe và yếu tố về mặt tâm lý thì cô muốn trốn tránh suy nghĩ về sự thật nào đó, rơi vào trạng thái né tránh vấn đề.
Nhưng, đối với những đả kích mà bây giờ cô đang gánh chịu, thì trạng thái này trước mắt vẫn có lợi với phục hồi của cô.
Trước mắt những việc Kiều Minh Húc có thể làm đó chính là để cô cảm nhận được tình yêu của anh, để cô biết mình sống trên đời này rất quan trọng với anh.
Kiều Minh Húc đứng trước giường, nhìn gương mặt đang ngủ của cô.
Trước đây khi cô ngủ trông như một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, khiến người ta muốn hôn một cái.
Bây giờ, gương mặt khi ngủ của cô hiện rõ sự đau khổ, đôi mày khẽ nhíu lại, đôi môi nhợt nhạt mím chặt, đôi tay nắm chặt góc chăn, cũng không biết cô đang mơ thấy ác mộng hay là cơ thể không thoải mái.
Anh lên giường, nằm xuống, giơ tay khẽ đặt đầu cô lên cánh tay mình, ngón tay nhẹ nhàng xoa mày cô, vuốt thẳng đôi mày đang nhíu chặt lại.
Có lẽ là cảm nhận được vòng tay ấm áp nên mày của Mạch Tiểu Miên cũng giãn ra theo tay của anh, đôi tay không còn nắm chặt lấy góc chăn, buông một bên ra, ngủ an nhàn một chút.