Xe càng vào sâu, phong cảnh ven đường càng hữu tình, càng rộng rãi thoáng đãng hơn, đúng là khiến người ta có cảm giác được đi vào thiên đường trong mơ… Shangri-La.
“Em đã từng đến Shangri-La thật sự chưa?”
Kiều Minh Húc lại hỏi.
“Chưa từng.
”
Trước khi vào đại học, cô là một học sinh trung học có gia cảnh bình thường, hơn nữa cha mẹ hiếm khi được nghỉ dài hạn, cô rất ít được đi du lịch.
Lúc vào đại học, bởi vì Trình Đông Thành qua đời đã khiến cô chỉ biết nhốt mình trong thư viện, là học sinh giỏi chỉ biết đi theo giáo sư học tập, không có thời gian rảnh rỗi, cũng không có tâm trạng đi du lịch.
Sau khi tốt nghiệp, cô luôn ép mình ở trong trạng thái con quay.
Cuộc sống hằng ngay của cô luôn là đi làm về nhà, hoặc là đến trại trẻ mồ côi, không hề đi có hoạt động sinh hoạt nào khác.
“Bây giờ anh đưa em đến Shangri-La này, chờ thời gian nữa khi chân của em khỏe lên, chúng ta cùng đi Shangri-La, lên đến đỉnh núi Pudacuo, đi cưỡi ngựa, đi ngắm núi tuyết…”
Nghe thấy anh nói vậy, trong đầu Mạch Tiểu Miên đột nhiên hiện lên những khung cảnh tuyệt đẹp, cô không nhịn được híp mắt lại, nhếch môi mỉm cười nhạt.
Kiều Minh Húc nhìn thoáng qua kính chiếu hậu nhìn thấy nụ cười nhạt trên môi cô.
Nụ cười nhạt này giống hệt như nụ cười nhạt lần đầu tiên anh gặp cô, làm tim anh đập thình thịch, tựa như có ánh mặt trời chiếu rọi vào trong lòng anh.
Mấy ngày nay anh đã nhìn thấy quá nhiều nụ cười yếu ớt miễn cưỡng vì sợ anh lo lắng trên môi cô.
Đam Mỹ Cổ Đại
Những nụ cười đó làm anh đau lòng, nhưng nụ cười này khiến anh rung động.
Theo phong cảnh dần mở rộng ra trước mắt.
Phồn hoa như gấm, cây xanh thành bóng râm, từng căn nhà màu vàng cách nhau không xa không gần, thấp thoáng giữa hàng cây, trông giống như một bức tranh sơn dầu vẽ cảnh nông thôn, đẹp đến mức khiến người nhìn choáng ngợp.
Kiều Minh Húc mở cửa sổ xe ra.
Không khí trong lành len lỏi hương hoa tường vi ngọt ngào, còn cả hương thơm cỏ xanh thoang thoảng, tất cả xông vào mũi, rất thoải mái.
Mạch Tiểu Miên nhịn không được nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận bầu không khí tươi mát hiếm có này.
Kiều Minh Húc nhìn thoáng qua kính chiếu hậu ngắm cô đang nhắm mắt mê say, mím môi mỉm cười.
Xem ra anh đưa cô đến đây là chính xác.
Xe luôn chạy thẳng một đường lên đỉnh núi.
Đỉnh núi này càng tuyệt đẹp hơn, làm Mạch Tiểu Miên có cảm giác như lạc vào thế giới cổ tích.
Trên đỉnh núi chỉ có một căn biệt thự nhỏ.
Căn biệt thự này được thiết kế thành một tòa lâu đài màu trắng, khác hoàn toàn với những căn biệt thự màu vàng kia, giống như là lâu đài trong truyện cổ tích, dưới ánh nắng, trông nó cực kỳ nên thơ.
Kiều Minh Húc dừng xe, đầu tiên đẩy xe lăn đến, sau đó ôm Mạch Tiểu Miên ra đặt cô ngồi xuống xe lăn.
“Nơi đây thật là đẹp!”