Thế nhưng, dù bận rộn cả ngày ở thành phố B cách thành phố A tận ba trăm cây số, anh cũng trở về thăm Mạch Tiểu Mạch một lần.
Chẳng qua, phần lớn thời gian Mạch Tiểu Miên đều đã ngủ say.
Ngày hôm sau, khi cô còn chưa ngủ dậy, anh lại phải đi làm từ sớm.
Mạch Tiểu Miên không biết anh bận đến thế, cô cứ cho rằng anh bắt đầu chán ngán mình nên mới mượn cớ bận rộn.
Theo như mô tả về mối quan hệ giữa hai người trên mạng mà cô đọc được, khi người đàn ông bắt đầu dùng đủ việc bận rộn để xa lánh một người phụ nữ thì chứng tỏ anh đã chán cô rồi.
Đoán chừng Kiều Minh Húc cũng giống như tình huống này.
Bây giờ cô chỉ hy vọng hai chân của mình có thể đứng lên như trong kỳ tích.
Có thể đi làm như bình thường, không cần mỗi ngày đều ngồi trong nhà có nhiều thời gian rảnh rỗi suy nghĩ bậy bạ như thế.
Mấy hôm nay, thành phố A cũng rất trật tự, không có xảy ra vụ án hình sự nào lớn cả, mấy vụ án nhỏ kia, Đàm Thuỷ Minh cũng làm rất thuận lợi, hoàn toàn không cần đến cô.
Đương nhiên, dù cho có xảy ra vụ án lớn, Mạch Tiểu Miên cũng cảm thấy Đàm Thuỷ Minh có thể gánh vác một mình được.
Nghĩ đến việc đơn vị có thể không cần đến cô nữa rồi.
Trong lòng cô lại có cảm giác lạc lõng và bàng hoàng.
Cô lo rằng mình thật sự trở thành người tàn phế có cũng được mất cũng chẳng sao.
Kiều Minh Húc đã dọn cả kho sách của bà nội anh Trang Hồng Linh sang phòng sách bên này, và anh còn nhờ người mua từ nước ngoài một số sách liên quan đến pháp y mà không tìm được trong nước theo yêu cầu của cô.
Trừ việc cơm nước ngủ nghỉ, thỉnh thoảng được dì Trương đẩy xe lăn ra ngoài đi dạo, hoặc là về nhà mẹ thăm cha mẹ, phần lớn thời gian của cô đều dùng để đọc và nghiên cứu án lệ trong phòng sách.
Sự nỗ lực này cũng làm nhạt đi mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.
Bác sĩ nói với cô, miệng vết thương trên đầu cô đã khỏi hẳn, có thể không cần đội mũ nữa.
Chỉ là, sau khi cô cởi mũ ra, bởi vì làm phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, cho nên tóc đã cạo sạch hết, chỉ để lại đầu đinh khó coi.
Nhìn bản thân ngồi ở trên xe lăn, tóc ngắn đến khó coi, sắc mặt cũng không tốt ở trong gương kia, ngay cả cô còn vứt bỏ bản thân mình, nói gì đến Kiều Minh Húc.
Sau phẫu thuật, cô vẫn luôn đội mũ, bình thường muốn gội đầu, cũng là được y tá đặc biệt ở bệnh viện gội giúp.
Kiều Minh Húc cũng chưa từng thật sự nhìn thấy lúc đầu tóc cô khó coi thì phải.
Cô suy nghĩ, mình có cần đội một bộ tóc giả để che giấu không nhỉ?
Nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định bỏ đi.
Khó coi thì khó coi vậy, dù gì, anh cũng đâu có thích mình.
Kể cả đầu tóc của mình vẫn còn tốt, cũng vô dụng thôi.
Vì thế, cô vẫn cứ để đầu đinh trọc như vậy.