Chương 704
Vì cô có thể đi đứng bình thường, anh vui đến bật khóc.
Những ngày qua, sao anh có thể không biết vì không bước đi được mà cô đã rất đau khổ và tự ti chứ?
Anh thường xuyên nhìn cô, thậm chí trong lòng còn nảy sinh một suy nghĩ ước gì mình mới là người không bước đi được thay cô.
Nhưng mà anh muốn chăm sóc cô.
Vậy nên anh phải khỏe mạnh.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô đã có thể đứng dậy được mà không gặp trở ngại gì.
Cuối cùng cô đã có thể là một Mạch Tiểu Miên chân nam đá chân chiêu, hấp tấp như một đứa trẻ trước kia.
Tất cả đều đã có thể khôi phục sức sống!
Thật sự rất vui!
“Có thể đứng dậy từ lúc nào?”
Phát hiện ra cô bị mình ôm chặt, anh thả cô ra, lập tức ôm cô ngồi xuống đùi mình, hôn một cái lên gương mặt cô, nói giọng điệu hơi oán trách: “Sao không nói cho anh ngay?”
“Vô tình đứng lên thôi, không muốn nói cho anh ngay lập tức vì muốn chờ anh về cho anh một niềm vui bất ngờ.”
Mạch Tiểu Miên ôm cổ anh, vô cùng xúc động nói, “Trước đó, em rất sợ em không thể đứng lên được nữa, trở thành gánh nặng của anh mãi.”
“Heo ngốc, từ trước tới nay em chưa bao giờ là gánh nặng của anh.”
Kiều Minh Húc trách mắng: “Sau này không được nói như thế nữa, anh sẵn lòng gánh vác tất cả mọi thứ vì em.”
“Ừm, em cũng sẵn lòng gánh vác tất cả mọi thứ vì anh.”
Mạch Tiểu Miên cảm động gật đầu.
Mặc dù hai bọn họ chưa từng nói lời yêu.
Nhưng, chỉ câu này thôi đã vượt xa khỏi câu anh/em yêu em/anh, càng có ý nghĩa hơn anh/em yêu em/anh, càng ấm áp hơn.
Hơn nữa, trong cuộc sống sau này, bọn họ luôn cố gắng thực hiện lời hứa này, mặc cho mưa gió có to hơn nữa.
Gió mát, hôm nay Mạch Tiểu Miên bị rút mất 600ml máu thấy lạnh nên hắt hơi một cái.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Kiều Minh Húc nói với cô.
“Ừm.”
Mạch Tiểu Miên cúi đầu muốn nhặt giày của mình lên để xỏ vào lại bị Kiều Minh Húc lấy trước.
“Ngồi xuống đi, anh xỏ giày cho em.”
Kiều Minh Húc cầm giày nói với cô.