“Vậy mẹ lấy cho con sợi dây chuyền vàng kia của mẹ"
"Càng không thích hợp."
"Con không thể không mang cái gì như vậy được, nhà họ Kiều bên kia đều là người có tiền, sẽ cười nhạo con mất."
"Mẹ, bọn họ cũng không phải không biết con là một người nghèo.
Nếu như bọn họ muốn cười, muốn coi thường con, vậy thì cho dù trên người con đầy ắp vàng bạc châu báu cũng vô dụng thôi, cần gì phải lừa mình dối người như vậy chứ?"
"Con nói cũng phải.
Ôi, thôi tùy con đấy! Cứ phóng khoáng vậy đi! Là nhà bọn họ mong muốn kết hôn, cũng không phải con sống chết muốn được gả nhà bọn họ."
“Đúng vậy!"
Mạch Tiểu Miên gật đầu, ôm bả vai mẹ, chào tạm biệt cha và Đồng Đồng rồi vội vàng đi xuống.
Trên đường đi, cô gặp không ít những hàng xóm quen thuộc trong tiểu khu.
"Ôi chao, Tiểu Miên đấy à, đúng là gả vào nhà giàu mà, phong cách ăn mặc cũng khác xưa rồi.
Trông khí chất cao quý hơn hẳn!"
"Đúng là người đẹp vì lụa mà, phong cách ăn mặc của Tiểu Miên ăn đứt tất cả người đẹp trong tiểu khu của chúng ta ấy chứ! Khó trách có thể gả được vào nhà họ Kiều!"
"Tiểu Miên có thể gả vào nhà họ Kiều, cũng là phúc của tiểu khu chúng ta mà!"
Tiểu Miên lạnh nhạt đáp lại mọi lời tán dương vừa có chân thành vừa có cả dối trá kia.
Cô nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen của Kiều Minh Húc đậu ở cửa, nên cũng không nói chuyện nhiều với bọn họ mà vội vàng tiến lên phía trước.
Kiều Minh Húc ở trong xe, từ xa đã nhìn thấy cô.
Nhìn thấy bộ váy mới của cô, trái tim anh khẽ rung động theo nhịp bước chân gấp gáp của cô...!
Khi anh phát hiện ra trái tim mình loạn nhịp, đôi mắt đen của anh lập tức trầm xuống.
Đôi chân vốn muốn bước xuống xe lập tức dừng lại bất động, cho đến khi Mạch Tiểu Miên bước tới trước xe, gõ cửa kính xe của anh.
Anh chậm rãi hạ cửa xe xuống, ánh mắt nhìn Mạch Tiểu Miên có hơi lạnh lùng.
"Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu."
Mạch Tiểu Miên áy náy nói: "Hôm nay bởi vì có vụ án đột xuất nên mới đến muộn như vậy."
"Không sao, lên xe đi!"
Kiều Minh Húc thờ ơ nói.
Mạch Tiểu Miên kéo cửa ghế phụ, vừa định ngồi vào thì bị anh ngăn lại, nói: "Ngồi ở phía
sau!"
Vị trí này là của anh dành cho Lâm Ngọc!
Mạch Tiểu Miên nhìn anh, không nói gì, trực tiếp ngồi vào ghế sau.
"Đã chuẩn bị lễ vật xong chưa?"
Mạch Tiểu Miên hỏi.
"Tất cả đều ở trong cốp xe!"
"Vất vả rồi, cảm ơn anh!"
Mạch Tiểu Miên nói xong lời này cũng không biết nên nói gì cho phải, cứ như vậy ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kiều Minh Húc cũng không nói gì cả, chỉ lẳng lặng lái xe...!
Mặc dù im lặng nhưng bầu không khí lại không hề lúng túng khó xử.
Cả hai người đều cảm thấy khá tự nhiên.
Khi đến cửa nhà họ Kiều, Kiều Minh Học lái xe đi thẳng vào, đậu vào bãi đậu xe.
Sau khi xuống xe, Mạch Tiểu Miên mới nhận ra diện tích của biệt thự nhà họ Kiều vô cùng rộng lớn, cơ bản chiếm hơn nửa quả đồi, có đình đài lầu các, ngôi nhà được lát gạch men truyền thống, nhìn rất thoải mái, cứ như bước vào biệt thự cổ.
Xem ra người của nhà họ Kiều khá thích văn hóa truyền thống, khó trách Kiều Minh Húc lại pha trà nghệ thuật giỏi như vậy, hẳn là đã được rèn luyện từ nhỏ.
Trong bãi đậu xe có năm chiếc ô tô hạng sang.
Kiều Minh Húc mở cốp xe ra, lấy hai túi lớn bên trong đưa cho cô, nói: "Lễ vật đều ở trong đó, cô có thể xem thử."
"Cảm ơn anh"
Mạch Tiểu Miên nhận lấy, nhìn vào bên trong túi, phát hiện bên trong có những chiếc hộp nhỏ hơn, phía trên còn ghi chú quà này tặng cho ai..