NỮ PHỤ ÁC ĐỘC CƯỜI VỚI TA

Đào Nhiên nằm ở trên giường, hôm nay có chút cực nhọc, vẫn là sớm nghỉ ngơi mới tốt. Hắn không biết ngoài phòng tập trung không ít người, có người giả trang đi ngang qua, còn có người làm bộ tìm đồ vật, có vài người trực tiếp quang minh chính đại đứng ở ngoài phòng Đào Nhiên nhìn.

Lúc này tâm tư mọi người đều giống nhau, đều muốn nhìn xem Dạ Đàm bây giờ là cái dạng gì. Nếu như có thể cùng hắn trò chuyện mấy câu, hướng hắn lãnh giáo một chút một ít tâm đắc vận động trên giường, vậy thì không thể tốt hơn nữa.

Có mấy người lớn gan hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó uốn éo cái mông đi tới trước cửa phòng Đào Nhiên, đang chuẩn bị gõ cửa. Hầu nam của Đào Nhiên liền ngăn bọn họ nói: "Làm gì?"

Hừ! Một người hầu cũng dám làm càn với chúng ta như vậy!

Nhóm nam sủng vừa không phục trong lòng, vừa lại không dám thật làm gì hắn. Bọn họ chỉ là nam sủng, Vương gia sủng ái bọn họ thì bọn họ coi như nửa chủ nhân, còn nếu Vương gia chán ghét vứt bỏ bọn họ, bọn họ ngay cả tôi tớ cũng không bằng. Nhóm nam sủng chỉ nghĩ muốn lúc nào đó mang thai cốt nhục của Vương gia, mượn điều này để phụ bằng nữ quý(*).

(*) phụ bằng nữ quý: cha quý nhờ con gái, nhái lại từ "mẫu bằng tử quý"

Nhóm nam sủng không chỉ không dám trách mắng hầu nam của Đào Nhiên, ngược lại mặt lấy lòng nói: "Huynh đệ chúng ta nghe nói Dạ Đàm đệ đệ trở lại rồi, trong lòng rất vui mừng, cho nên muốn đi thăm Dạ Đàm đệ đệ, cùng hắn nói mấy câu."

Hầu nam của Đào Nhiên lỗ mũi hướng lên trời nói: "Công tử nhà chúng ta a, hôm nay quá mệt nhọc, đang nghỉ ngơi, quả thực không có sức gặp các vị, các vị công tử vẫn là mời trở về cho."

Nói xong đẩy cửa đi vào, để lại cho mọi người cái bóng lưng mất hồn.

Quá mệt nhọc? Quả thực không có sức?

Nghe những lời này, không ít nam sủng đều mắc cỡ đỏ mặt.

Dạ Đàm ban ngày trở lại, hiện tại đã mệt nhọc đến không có sức? Thật không biết xấu hổ, ban ngày liền câu dẫn Vương gia làm chuyện kia.

Ban đêm cùng ngày hôm đó, thống lĩnh cấm quân cải trang vào trong phủ Kinh Triệu Doãn.

Lúc này trong phủ Kinh Triệu Doãn một mảnh buồn rầu ảm đạm, con trai nhỏ mình thương yêu nhất gặp tai ương lao ngục. Người hãm hại nhi tử nhà mình chính là Vương gia có quyền thế nhất đương triều, bọn họ cũng không dám đắc tội Việt Vương điện hạ, nhưng mà lại quả thực thương tiếc nhi tử, vì vậy toàn phủ Kinh Triệu Doãn trên dưới đều chỉ có thể ngày ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt.

Thống lĩnh cấm quân lặng lẽ vào trong phủ Kinh Triệu Doãn, cũng không biết đã nói cái gì, sau khi rời khỏi, trên mặt Kinh Triệu Doãn đã thay đổi vẻ buồn rầu ảm đạm trước đó, trở nên mặt mày hớn hở.

Hết thảy đều tựa như rất bình thản, Đào Nhiên ngủ một giấc tới khi mặt trời lên cao ba sào, thức dậy được người hầu hạ rửa mặt dùng cơm. Trong lòng vẫn còn đang suy tư rốt cuộc làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, tình huống lần này khác với dĩ vãng. Trước kia bản thân hoặc là chuyển kiếp đến xã hội pháp chế, hoặc chính là xuyên thành Kiếm Tôn cao cao tại thượng, thân phận cái gì đó không thành vấn đề. Nhưng bây giờ bản thân là nam sủng cấp thấp nhất, sống chết chỉ trong một ý niệm của Hiên Viên Nghiễn, làm chuyện gì cũng đều có chút bó tay bó chân.

Ăn cơm xong hắn liền nằm vẹo trên mỹ nhân tháp than thở, trong lòng nói: "Tiểu Mỹ a, tại sao ta phải làm nam sủng? Cho dù để ta xuyên thành một tiểu quan(*), tình huống cũng sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại."

(*) tiểu quan: kỹ nam

Tiểu Mỹ cũng thở dài nói: "Trải qua hệ thống phân tích, người có thể đến gần Hiên Viên Nghiễn nhất lại có thân phận không quan trọng chính là nhóm nam sủng của Hiên Viên Nghiễn, lựa chọn Dạ Đàm chỉ là ngẫu nhiên."

Đào Nhiên lại bắt đầu than thở, nếu bản thân có thể chuyển kiếp thành hoàng đế, nhiệm vụ không phải đã bắt vào tay sao?

Tiểu Mỹ: "Không thể nào ký chủ, ngươi làm sao có thể chuyển kiếp thành nữ chính? Đây là không thể nào!"

À ờ... Hoàng đế là nữ chính...

Hiên Viên Nghiễn ở triều đường ăn một bụng tức, bản thân giam Cố Ảnh Liên đã không ít ngày. Những đại thần kia sớm không tố nàng muộn không tố nàng, hết lần này tới lần khác lúc này tố nàng, đây là ý gì? Cố ý xung đột với mình sao?

Để cho người căm tức chính là, hoàng tỷ lại không chịu nổi áp lực đem Cố Ảnh Liên từ trong thiên lao thả ra. Lần này thả hắn đi, muốn buộc hắn nhượng bộ sợ là không dễ dàng.

Hiên Viên Nghiễn càng nghĩ càng căm tức, càng nghĩ càng phiền não, cảm giác mình cần làm một ít vận động cho tiêu lửa giận. Nàng hướng quản gia một bên ngoắc tay nói: "Đi, đem hắn... Chính là ngày hôm qua cái kia... Mới từ trong thiên lao thả ra cái kia, hắn tên gì? Đem hắn kêu tới, bổn vương hiện tại cần nam nhân."

Quản gia nói: "Nô tài sẽ đem Dạ Đàm công tử gọi tới, trước đó có cần cho Dạ Đàm công tử tắm gội thay quần áo hay không?"

"Tắm gội cái gì thay y cái gì?" Hiên Viên Nghiễn toát ra lửa giận nói: "Bổn vương lập tức muốn thấy hắn!"

Quản gia sớm đã thành quen tính tình thất thường bất định của Hiên Viên Nghiễn, lúc này nàng vô cùng lãnh đạm xoay người, sau đó thong dong điềm tĩnh đến đại viện nam thiếp.

Thấy quản gia tiến vào, nhóm nam sủng tản bộ chơi đùa trong sân nhao nhao biến đổi biểu tình, từng người đều bắt đầu mong đợi nhìn quản gia. Quản gia đội lên áp lực từ hơn mấy chục cặp mắt, bình tĩnh đi tới trước cửa phòng Đào Nhiên, thanh âm cung kính lại không nịnh hót nói: "Dạ Đàm công tử, Vương gia muốn gặp ngài."

Đào Nhiên buông xuống dưa hồng trong tay, sai hầu nam châm trà cho hắn nói: "Biết rồi, chờ một chút."

Quản gia biểu tình không thay đổi nói: "Nô tài rất nguyện ý chờ công tử ngài một chút, nhưng mà cả cái Vương phủ không ai có thể để cho Vương gia chờ một chút, công tử vẫn là mau theo nô tài đi thôi."

Giọng âm dương quái khí này, Đào Nhiên liếc mắt khinh bỉ, cũng không súc miệng, đẩy cửa ra liền nói: "Đi thôi."

Nam sủng có mặt ở đó đều đưa mắt hâm mộ, Đào Nhiên bất đắc dĩ theo quản gia đi gặp Vương gia. Nhóm nam sủng từng người ghen tị Đào Nhiên đến sắp nổi điên, hôm qua Vương gia cho đòi Dạ Đàm thời gian một buổi chiều cộng thêm bữa tối, hôm nay chỉ mới hạ triều liền muốn gặp Dạ Đàm.

Dạ Đàm này rốt cuộc có gì tốt? Rõ ràng mông cũng không cong lắm.

Đào Nhiên vào phòng Hiên Viên Nghiễn, thấy trong phòng nàng quả nhiên có một trương giường rất lớn, dù sao so với giường mềm hôm qua ở thư phòng lớn hơn rất nhiều lần. Hiên Viên Nghiễn tâm tình không tốt, cũng không tâm tư tán tỉnh gì, thấy Đào Nhiên tới rồi, liền nói: "Cởi quần áo đi."

Đào Nhiên nhướn lông mày lên, ngày hôm qua bị mình làm kêu trời trách đất còn coi mình là bảo, hôm nay liền dùng loại giọng nói này nói chuyện với mình, chẳng lẽ bản thân sắp thất sủng? Đào Nhiên nhìn nàng, không hề động tác, bởi vì trong lòng hắn có chút không vui.

Thấy Đào Nhiên không động đậy, Hiên Viên Nghiễn có chút tức giận nói: "Ngươi điếc à? Không nghe bổn vương đang nói chuyện với ngươi sao?"

"Nghe." Đào Nhiên nói: "Tìm ta làm chuyện này ngữ khí còn kém như vậy, bảo ta làm sao đề nổi hứng thú?"

Hiên Viên Nghiễn trợn to hai mắt, "Bổn vương triệu hạnh ngươi, còn cần ngươi có hứng thú?"

Đào Nhiên trợn mắt nhìn nàng không nói lời nào.

Hiên Viên Nghiễn tức đến hai mắt phun lửa nói: "Bổn vương nghĩ muốn ngươi lúc nào liền muốn ngươi lúc nấy, ngươi dám nói không, bổn vương liền chém đầu ngươi!"

Đào Nhiên tuy rằng tức giận, nhưng mà cũng không dám thật để cho Hiên Viên Nghiễn chém đầu mình. Hắn mang một bụng lửa giận, tiến lên liền đem Hiên Viên Nghiễn đẩy tới trên giường. Hiên Viên Nghiễn mất thăng bằng bị Đào Nhiên đẩy ngã xuống giường, nàng cả giận nói: "Ngươi dám đối bổn vương như vậy? Có tin bổn vương chém đầu ngươi hay không? Cởi quần áo mình cho bổn vương, đàng hoàng nằm."

Đào Nhiên không nghe nàng, hắn xoay mình đè ở trên người Hiên Viên Nghiễn. Đưa tay đè xuống hai tay Hiên Viên Nghiễn, sau đó liền hôn lên miệng nàng. Hiên Viên Nghiễn trợn to hai mắt căm tức nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên không quan tâm cũng không để ý, chỉ ở trên người Hiên Viên Nghiễn thi triển sở học.

Ánh mắt Hiên Viên Nghiễn dần dần thay đổi, từ từ dính vào một tia tình dục. Hôn thật lâu, Đào Nhiên ngẩng đầu thở hổn hển. Hiên Viên Nghiễn mặt xoắn xuýt nói: "Trong miệng ngươi là mùi gì?"

Đào Nhiên: "Dưa hồng."

"Lần sau trước khi gặp bổn vương ăn cam đi." Hiên Viên Nghiễn nói: "Bổn vương thích hương cam."

Đào Nhiên cười lạnh một chút, bắt đầu dùng sức ngủ Hiên Viên Nghiễn.

Hiên Viên Nghiễn bị Đào Nhiên lăn lộn không còn chút sức đánh trả nào, cuối cùng chỉ có thể đàng hoàng nằm ở trên giường tùy ý Đào Nhiên lăn lộn. Nàng nằm sấp trên giường, ngoan ngoãn dựa theo lời Đào Nhiên bày một tư thế, đầu đầy mồ hôi hừ hừ nói: "Ta... Ngươi đừng nhanh như vậy, ta... ta cảm giác sắp trầy da."

Đào Nhiên tiếp tục động tác, Hiên Viên Nghiễn hoa mắt, thể lực chống đỡ hết nổi nói: "Được rồi ta sợ ngươi, ngươi có thể để cho ta nằm xuống không?"

Đào Nhiên trong lòng còn giữ lại lửa giận trước đó, hắn vừa dùng sức động, vừa nói: "Ngươi còn dám rống ta không?"

"Ta..." Hiên Viên Nghiễn hòa nhã nói: "Được được được, ta không rống ngươi được chưa."

Đào Nhiên dùng sức một cái, Hiên Viên Nghiễn trước mắt tối sầm, Đào Nhiên nói: "Ngươi còn chém đầu ta không?"

"..." Hiên Viên Nghiễn thật lâu mới tỉnh lại, yếu ớt nói: "Không chém, ta không chém đầu ngươi."

"Ngoan, vậy mới đúng chứ." Đào Nhiên mặt từ ái mỉm cười vuốt ve đầu Hiên Viên Nghiễn, "Ngươi còn muốn ở phía trên không?"

Hiên Viên Nghiễn cả giận nói: "Lão nương là nữ nhân, ngươi dù sao cũng phải để cho ta ở phía trên mấy lần chứ?!"

Đào Nhiên ngậm miệng, hung hãn động mấy cái, toàn thân Hiên Viên Nghiễn một trận nhũn ra, tê liệt ngã xuống giường. Đào Nhiên nói: "Còn rống ta, lại rống ta, cho ngươi rống ta!"

Hiên Viên Nghiễn như con cá sắp đến hồi hấp hối, "Hu hu hu hu..."

Thống lĩnh cấm quân quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Nghiễn phê tấu chương nói: "Cố Ảnh Liên trở về chưa, hắn nhìn như thế nào?"

Thống lĩnh cấm quân nói: "Cố công tử rất tốt, trừ gầy đi một chút, cũng không có gì đáng ngại, tinh thần cũng không tệ."

"Vậy thì tốt, xem ra hoàng muội cũng không nỡ làm gì hắn." Nghĩ một chút, nàng nói: "Hoàng muội hôm nay trở về tâm tình như thế nào? Có tức giận không?"

"Bẩm bệ hạ, Việt Vương điện hạ sau khi lâm triều nổi giận đùng đùng trở về Vương phủ, sau đó liền cho đòi nam sủng cho hả giận." Thống lĩnh cấm quân đầu đuôi gốc ngọn nói: "Sau đó tâm tình liền tốt hơn nhiều, còn cùng nam sủng kia cùng nhau dùng bửa."

"Như vậy liền dễ dàng hòa hoãn tâm tình, xem ra hoàng muội cũng không quá quan tâm Cố Ảnh Liên." Hiên Viên Mặc mỉm cười nói: "Mất công trẫm trước đó còn lo lắng bởi vì một nam nhân mà ảnh hưởng tình cảm tỷ muội."

Nếu Hiên Viên Nghiễn đã không vì vậy mà oán hận bản thân, Hiên Viên Mặc liền bắt đầu yên tâm thoải mái bắt tay vào chuyện đem Cố Ảnh Liên thu nhập hậu cung. Bất quá Hiên Viên Mặc từ nhỏ chỉ cùng muội muội Hiên Viên Nghiễn này có quan hệ tốt, cũng không nguyện ý ủy khuất nàng. Liền nói: "Trong lần tuyển tú nam năm nay chọn mấy người tốt đưa đến phủ Việt Vương đi, hoàng muội của trẫm cũng không thể thiếu nam nhân."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi