NỮ PHỤ ĐAM MỸ XOAY NGƯỜI KÝ

Ta thắp một ngọn nến, soi rõ người trước mắt. Khuôn mặt Mặc Triêu Ngân dưới ánh nến mông lung dịu nhẹ ẩn ẩn nhu hòa, từng đường nét đều hoàn mĩ như một bức tượng tạc.

Ta nín thở, lâu rồi không để ý, tên thụ này dù thân hình hỗ công khiến ta có thành kiến, nhưng khuôn mặt này lại đúng chuẩn một công tử văn nhã nằm dưới ôn nhu.

"Chàng nửa đêm không ngủ, chạy tới tẩm cung ta làm gì? Chàng vào đây bằng cách nào? Tại sao không một cung nhân nào ngoài kia báo cho ta biết?"

Ta tạm thời nhịn lại thưởng thức, day day trán hỏi tên hỗn đản giả ma bên cạnh.

Mặc Triêu Ngân lúc này ngồi khoanh chân trên giường đối diện với ta, vẻ mặt ngái ngủ, hai mắt đỏ ngầu hơi hằn tơ máu, mái tóc đen dài xõa tung tán loạn trên vai, rất có hình ảnh của một oán quỷ tiêu biểu.

Nghe ta hỏi vậy, hắn ngước mắt lên, vẻ mặt đơn thuần, con ngươi xinh đẹp hơi mông lung, ẩn ẩn tầng hơi nước, nhìn ta như vậy một hồi lâu như có điều khó nói. Cuối cùng, hắn đỏ mặt, mấp máy môi: "Ta mộng du."


"..." Vị thụ đại gia này, sao trong nguyên tác không nhắc tới việc ngươi bị mộng du vậy? "Sao không có một ai ngăn chàng lại?"

Mặc Triêu Ngân dẩu môi: "Hoàng tử đến tẩm cung của Hoàng tử phi, bọn họ ngăn được sao?"

"..."

Ta thấy bọn họ nhất định bị bộ dạng oán quỷ này của Mặc Triêu Ngân dọa cho đứng hình rồi!

Như cảm thấy mình lỡ lời, tên thụ kinh dị này vội quay ngoắt đầu sang một bên, kiêu ngạo không thèm nhìn ta.

Gân xanh trên trán ta nảy lên. Dù mang cơ thể hỗ công nhưng thuộc tính thụ vẫn ăn sâu như vậy, hết lớn tiếng với ta rồi ăn vạ, ăn vạ rồi làm như hắn là người bị hại không bằng. Nam nhân như vậy, quá hỏng!

"Vậy giờ chàng đã tỉnh táo lại, không mộng du nữa?" Ta hỏi.

"...Phải." Tên kia ấp úng trả lời.

"Tốt lắm, chàng đi được rồi!"

"..."

"Nhớ khóa cửa hộ ta."


"..."

Mặc Triêu Ngân trợn tròn mắt, mất một lúc lâu mới chuyển sang chế độ bi thương nhìn ta. Ta làm như không để ý đến vẻ mặt tủi thân của hắn, có hơi tàn nhẫn mở miệng: "Đến từ đâu thì về lại đó đi, chàng cũng không phải là trẻ con nữa."

Dù ta đến từ hiện đại, nhưng tư tưởng ta chưa thoáng đến nỗi có thể tự nhiên cho một nam tử xa lạ vào phòng ngủ của mình. Mặc Triêu Ngân dù là một nam tử khuyết thiếu, nhưng dù sao vẫn có hai từ nam tử trong đặc điểm nhận dạng.

Ta dù đồng cảm nhất thời với Mặc Triêu Ngân, nhưng đó cũng không phải là tình yêu, điều này bản thân ta vô cùng rõ ràng. Ta đối tốt với hắn, phân nửa đều là vì mục đích hoàn thành nhiệm vụ, còn chưa thân cận đến mức có thể ngủ chung một phòng. Hơn nữa trong phòng chỉ có một chiếc giường, tên hỗn đản này nhất định không chịu cuốn xéo đến nhuyễn tháp, vậy còn ta thì sao? Ta cũng không có thuộc tính tự ngược cùng bao dung đâu!


Ta rất xin lỗi Mặc Triêu Ngân, ta rất ghét cùng nam nhân chung phòng, đặc biệt là tên tiểu thụ này, đơn giản bởi vì thông tin ta nhận được từ cuốn tiểu thuyết còn khuyến mãi đính kèm hình ảnh, đến bảy mươi phần trăm là hắn cùng tên tra công kia chung phòng, một giường hai người không quần áo, chơi đấu vật kịch liệt.

Đây là the conjuring phiên bản JAV đi!

Sau một hồi lâu, Mặc Triêu Ngân rốt cuộc mấp máy môi: "Ta...ngoài kia rất lạnh."

Ta nhìn hắn chỉ mặc một lớp trung y trắng mỏng manh giữa trời đông rét buốt, vì ngồi không trên giường nên có hơi chút run lên vì lạnh.

"Chờ một chút." Ta nói, sau đó đứng dậy khỏi giường.

Mặc Triêu Ngân hai mắt sáng lên, có điểm trông chờ. Hắn trông chờ cái quái gì chứ? Trong chờ ta cút ra ngoài để hắn một mình độc chiếm gian phòng sao?
Ta đến bên tủ đồ, lấy ra một chiếc áo choàng lông cáo dày cộm, lại lấy ra một chiếc khăn quàng ấm áp, sau đó mới cẩn thận đặt hai thứ này trước mặt hắn: "Mặc vào rồi về đi." Ta rất ân cần nói với kẻ trước mặt.

Nhìn thấy áo choàng và khăn lông, sắc mặt Mặc Triêu Ngân từ ngỡ ngàng biến thành bàng hoàng, cuối cùng là tổn thương nồng đậm dâng đầy trong mắt. Sau đó, hắn vẫn đứng lên, nhưng động tác chậm chạp có phần rã rời, mới vừa đứng dậy đã đột ngột ngã phịch xuống giường.

Ta hoảng hốt tiến tới, đã thấy Mặc Triêu Ngân sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê bất tỉnh. Có lẽ là tác dụng của rượu chưa tan và một phần bị nhiễm lạnh đã khiến hắn trở nên như vậy.

Ta vỗ trán, tên này sao phiền phức vậy chứ?

Ta nhìn đến Mặc Triêu Ngân sắc mặt tím tái vì lạnh nằm co ro trên giường, cuối cùng cảm thấy bản thân có hơi độc ác. Ta đến ngồi bên cạnh tên thụ kia, đưa tay hắn giấu trong áo choàng đặt vào lòng bàn tay mình. Lạnh! Tay hắn lạnh như đá vậy! Cứ để hắn thế này chắc chắn sẽ sinh bệnh mất.
Mẹ nó, sao cứ không cho ta độc ác đến cùng vậy?

Ta thật vất vả đặt Mặc Triêu Ngân nằm ngay ngắn trên giường, cẩn thận đặt đầu hắn gối lên chiếc gối của mình, xếp thẳng dáng người đang co quắp vì lạnh của hắn, sau đó mới lấy chăn đắp lên. Thấy vẻ mặt hắn có chuyển biến nhỏ, ta lại đi đến cửa tủ, lấy thêm ba, bốn cái chăn nữa, lần lượt phủ từng lớp lên người hắn. Cuối cùng, ta đốt than sưởi đã được chuẩn bị sẵn lên. Cơ thể Vệ Cơ Anh thể nhiệt, mùa đông luôn dễ chịu nên không cần đốt than, hôm nay đám than làm cảnh này cũng có ngày được sử dụng với đúng mục đích khai sinh của mình.

Ầy, thật hi vọng ngày mai tên kia không trở thành thụ xông khói.

Nói vậy thôi, đợi căn phòng đã ấm áp vừa đủ, sắc mặt tên thụ đã hòa hoãn hơn, ta lấy bớt than trong lò ra để lửa nhỏ lại, bản thân lại tự ôm chăn gối đi tới nhuyễn tháp.
Mẹ nó, ta thực sự có khuynh hướng tự ngược cùng bao dung sao?

Nhuyễn tháp vừa cứng vừa nhỏ, thật sự không thoải mái chút nào. Ta chép miệng, kệ vậy, dù sao cũng chỉ một tối mà thôi, sau đó liền ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ qua bao lâu, lúc ta choàng mở mắt, bất ngờ thấy bản thân đang được ôm trong một lồng ngực ấm áp, mùi quân tử lan dịu nhẹ từ người bên cạnh quẩn quanh chóp mũi.

Ta mơ hồ một lúc, sau đó lập tức thất kinh bật dậy. Động tác của ta rõ ràng cũng đánh thức kẻ kia, hắn chớp hàng mi dài rậm, từ từ mở đôi mắt trong suốt màu hổ phách, con ngươi mông lung không có tiêu cự vì mới thức dậy, mày kiếm khẽ nhíu một cái.

Sau đó, hắn phát hiện ra sự tồn tại của ta, đôi mắt trở nên có thần, trừng đến nỗi tròng mắt như muốn rớt ra ngoài. Hắn ngồi bật dậy, ngây thơ vô tội kinh hoảng: "A! Nàng!"
"..." Thực ra đó là thái độ cùng lời thoại của ta không phải sao?

Ta vuốt lại vạt áo, thực bình tĩnh nhìn hắn.

"Tối qua chàng mộng du say rượu, không cẩn thận đi nhầm vào tẩm cung của ta, sau đó còn bị choáng váng ngất xỉu. Chàng đừng hiểu nhầm, là ta sửa soạn cho chàng nghỉ ngơi xong xuôi mới ra nhuyễn tháp qua đêm, không biết tại sao sáng nay lại ngủ ở trên giường."

Mặc Triêu Ngân nghe ta nói xong, cái đầu cúi xuống hơi ngoảnh sang một bên, bàn tay phía dưới lại day day góc chăn. Nếu không phải biết hắn không có ý với mình, ta nhất định sẽ tưởng rằng tên thụ kia đang chột dạ. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng lên nhìn ta, vẻ mặt cũng vô cùng ngạc nhiên nói:

"Vậy sao? Đúng là một chuyện kỳ lạ!"

"Ừ." Ta gật gật đầu. "Nhưng chuyện kỳ lạ này hoàn toàn chân thật, khiến ta thật muốn mời đạo sĩ tới trừ tà, đáng tiếc đây lại là Hoàng cung."
Khóe miệng Mặc Triêu Ngân giật giật.

"Hay là nàng bị bệnh mộng du?"

"Ta không có bệnh này." Ta suy xét một lúc, lắc đầu.

"Lây từ ta thì sao?"

"..."

Vị đại gia này, từ khi nào mộng du trở thành bệnh truyền nhiễm vậy?

Sau khi hắn nói xong, ta cũng không lên tiếng, tên thụ kia cũng không nói tiếp, không khí liền rơi vào trầm mặc.

Khoảng nửa nén hương sau, ta cuối cùng cũng tìm được chủ đề nói chuyện, mất tự nhiên hỏi hắn:

"À phải rồi, chàng hôm nay không thượng triều sao?"

Mặc Triêu Ngân sau một thời gian dài không nói chuyện, vẻ mặt như sông cạn nước núi hết cây vậy, cho đến khi ta chủ động hỏi chuyện, hắn mới lấy lại được vài phần sinh khí, hai mắt sáng lên, lập tức nói: "Không, phụ hoàng thấy ta chỉ còn ba ngày nữa đã khởi hành, vì vậy miễn cho ta hầu triều ba ngày."

"..."
Ra là vậy, trách không được hắn hôm nay tâm trạng tốt như thế, thì ra là cảm xúc của học sinh khi được nghỉ học.

Sau khi hắn nói xong, không khí lại trầm mặc.

"Xin lỗi." Cuối cùng, vẫn là ta lên tiếng trước. Vị thụ đại gia có bệnh ngạo kiều này khi say thì còn đỡ, nhưng lúc tỉnh táo muốn hắn mở lời thì đúng là vô cùng khó khăn.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói: "Ta xin lỗi về chuyện hôm trước."

Thấy hắn sững người lại, ta cười khổ, nói tiếp: "Ta không nên kích động nặng lời chất vấn chàng. Ta cũng thừa nhận, ta hôm đó bị chuyện chàng và Bách Lí Dật trên triều kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nên tâm trạng vốn không tốt nhất thời bộc phát, không ngờ đó chỉ là hiểu lầm. Lại nói, đây là xã hội nam tôn, chàng có ra lệnh cho ta thế nào cũng là do thói quen giáo dục từ nhỏ mà thành, ta dù hiểu rõ nhưng vẫn vô lí như vậy. Chuyện này, phần lớn sai lầm vẫn là ta. Chàng tha lỗi cho ta chứ?"
Ta làm sao lại quên đây là cổ đại, việc làm trước kia của ta đã phạm vào thất xuất chi điều. Mặc Triêu Ngân không những không nổi giận đánh ta, mắng ta hoặc trực tiếp viết hưu thư, mà hắn lại phẫn uất bỏ đi uống rượu, nói đến có chút dở khóc dở cười.

Đúng thật là một tâm hồn mong manh nhạy cảm dễ vỡ!

Vẻ mặt tên kia khi nghe ta nói xong từ sững sờ chuyển dần thành kích động, sau đó kinh ngạc nhìn vào ta.

Không khí, theo một lẽ thường nào đó, rơi vào trầm mặc.

Ta toát mồ hôi, đã nói đến vậy rồi, hắn còn định tiếp tục giằng co sao? Hay là hắn nhớ lại chuyện say rượu hôm qua thẹn quá hóa giận, phẫn nộ chồng chất phẫn nộ vì ta đã thấy được bộ mặt thật trẻ nhỏ ăn vạ của hắn, vậy nên muốn từ mặt ta?

"Nàng không sai, là ta đã không tôn trọng thê tử, dan díu với nam nhân khác."
Giữa lúc ta đang hoang mang, phía đối diện truyền tới một giọng nói ngượng ngập. Lúc ta nhìn hắn, hai bên má Mặc Triêu Ngân còn có màu đỏ bắt mắt của đít khỉ chưa kịp tắt.

Ta giật giật khóe miệng, tên này nói lên tội danh "dan díu với nam nhân khác" thành lời luôn mới thật là đáng sợ.

Cuối cùng, ta thở phào, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, như hai người bằng hữu nói chuyện với nhau.

"Vậy thì chuyện này hòa nhé?" Ta nói.

"Hả?!" Mặc Triêu Ngân hơi ngẩn ra, bả vai bị ta vỗ cứng đờ, mất một lúc lâu mới gật nhẹ.

"Ừ, hòa nhé!" Giọng nói của hắn nhẹ nhõm hẳn đi, xen lẫn một chút vui mừng.

Một lúc sau, tên kia kéo ta đến trước mặt hắn, nghiêm túc chân thành hỏi: "Nàng...có muốn đến Tây Khương với ta không?"

Khi hắn hỏi câu này, trong lòng ta không nhịn được ấm lên, bởi vì ta biết lí do hắn muốn đưa ta đi cùng, vậy nên vui vẻ gật đầu: "Ta rất vui, thực ra thì chính ta trước đây muốn cầu chàng đưa ta đi cùng, không ngờ chính chàng lại là người mở lời trước."
Rất lâu sau không nghe thấy động tĩnh từ người bên cạnh, ta cứ nghĩ lời nói quá phận vừa rồi đã khiến hắn tức giận, định không cho ta đi nữa, đáy lòng có chút lo lắng. Không nghĩ tới tên kia lại đột ngột ôm lấy ta, cười đến trăm hoa đua nở: "Ừ."

Ta giật nảy mình, vì hành động này của hắn mà lùi ra thật xa, tên thụ cũng vì thế sực tỉnh, ngẩn người ngơ ngác.

Vị thụ này, ôm là hành động thể hiện tình hữu nghị giữa hai bên, nhưng dù gì vẫn là nam nữ cách biệt, rất dễ khiến cho người khác hiểu nhầm!

Mặc Triêu Ngân ngẩn người đã đủ, cuối cùng ho khan hai tiếng, biểu cảm trở về trạng thái bình thường, cùng ta nói vài câu rồi cả hai rời giường đi dùng bữa sáng.

Ta thở phào, mọi chuyện có lẽ đến đây là kết thúc rồi phải không? Chút bài xích và mâu thuẫn cuối cùng giữa ta và Mặc Triêu Ngân trong mối quan hệ này?
Hai ngày sau đó, Mặc Triêu Ngân đều bị mộng du đến phòng của ta, tự nhiên như ruồi trèo lên giường ta ngủ thẳng cẳng, cho dù đã làm lành cũng khiến ta buồn bực đá hắn ra ngủ ngoài nhuyễn tháp, không tốt bụng nhường giường lớn như lúc trước nữa, sáng hôm sau tỉnh dậy lại vi diệu thấy bản thân đang bị hắn ôm như cái gối ở trên giường, thật khiến ta có chút sợ hãi căn bệnh mộng du này.

Thời gian trôi nhanh, cuối cùng cũng đến ngày Mặc Triêu Ngân khởi hành. Hắn dâng tấu lên Hoàng đế, mong muốn đưa ta đi cùng, lấy lí do là Hoàng tử phi ta cũng lo lắng vì nạn dịch, nguyện cùng hắn phu thê đồng lòng, trên đường đi cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau. Hoàng đế nhìn thấy tấu chương viết vậy, suy xét một lúc rồi cũng chuẩn tấu cho qua. Đối với việc này, ta chỉ biết cười trừ. Việc Mặc Triêu Ngân đưa ta đi cùng, đối với mọi người là hắn lúc thi hành nhiệm vụ còn không bỏ được nữ sắc, là người không thể làm nên đại sự, đồng thời cũng bãi bỏ nghi kị của Hoàng đế đối với việc hắn có dã tâm hay là không. Mặc Triêu Ngân không phải đứa con mà ông ta tâm đắc, vì vậy hắn không có chí tiến thủ cũng chẳng sao, chỉ cần ngoan ngoãn làm vật hi sinh giải quyết vấn đề nạn dịch là được, khi trở về sẽ an toàn được phong vương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi