NỮ PHỤ, ĐỪNG COI THƯỜNG NỮ CHỦ



Nghê Già nhìn cô gái đang khiêu vũ trên sàn nhảy buổi dạ hội, khoảng khắc thất thần, cái người trẻ như thế này, làm sao có thể cười nhẹ nhàng tùy ý như thế, giống như cuộc đời chính là hưởng thụ, chính là để vui vẻ.
Nàng nhớ mang máng: “Đó là học tỷ trường chúng ta, học đạo diễn đúng không?”
“Đúng a! Là Tần Cảnh!” Người bạn bên cạnh giọng nói thấu ê ẩm ghen tị, “Chị ấy xem như truyền kỳ của trường ta. Năm trước học đến năm thứ hai nghỉ đông làm quen với cháu ngoại Việt gia, người thừa kế cũng là con trai duy nhất nhà họ Doãn, Doãn Thiên Dã, còn chưa khai giảng đột nhiên cưới, cuối năm đó sinh một đôi long phượng. Năm nay tính ra mới qua được mấy tháng nào? Phim “Không gian bí mật của đôi ta” của chị ấy được chiếu, danh tiếng vô cùng lớn đó!”
Nghê Già mấy hôm trước đã xem phim này, nội dung là một đôi nam nữ trong đời thật không quen biết nhau, lại sau khi xuyên qua thế giới khác trở thành một đôi tình nhân keo sơn gắn bó, sau đó trở lại đời thực lại âm sai dương thác (vô tình) cùng một chỗ. Tình tiết và đối thoại đều rất thú vị.
Nghê Già không nói gì, người bạn lại than thở: “Nghe nói hai người đều là mối tình đầu nhất kiến chung tình đó. Ôi ôi, Doãn Thiên Dã một người đàn ông hoàn mỹ chung thủy, sủng Tần Cảnh tới tận trời. Hâm mộ chết được! Chị ấy, đại học còn chưa có tốt nghiệp, kết hôn, chồng yêu có, con cái có, sự nghiệp có, phụ nữ làm sao có thể kiêu ngạo hơn được thế nữa?”
—-oOo———-
Đây là kết thúc phần Cv của ss mhd rồi
Bình tĩnh đã, còn chưa hết đâu, vẫn còn mấy phiên ngoại nữa cơ mà
^^
49 Ngoại truyện Tập Vi Lam 1
Không thể nghi ngờ gì, ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến Tần gia, Tập Vi Lam đã không thích Tần Cảnh. Nàng nghĩ, ai cũng thích tượng Vệ Nữ Mi-lô cụt tay, cho nên, một món đồ, nếu như quá hoàn mỹ, sẽ dễ khiến người ta chán ghét, dễ khiến người ta sinh ra cảm giác tự ti.
Tần Cảnh chính là một cô gái trong mắt nàng là gần như hoàn mỹ, có bố, có tiền, thầy yêu bạn mến, còn có một tên bạn thanh mai trúc mã cũng hoàn mỹ.

Điều này khiến cho Tập Vi Lam đặc biệt ghen ghét, bởi vì nàng không có gì cả.
Tất cả mọi người nói Tần Cảnh tốt, đối với chuyện đó, Tập Vi Lam cười nhạt, Tần Cảnh trong đời có chuyện gì không hợp ý mình sao, làm sao có thể không tốt?
Dần dần, về sau, Tần ba đối xử với nàng cũng rất tốt, nàng cũng có bố; ba mẹ cũng sẽ cho nàng tiền, nàng cũng có tiền; ba ba mua cho Tần Cảnh bất kỳ vật gì, cũng sẽ mua cho nàng một phần; nàng cũng dần dần có bạn bè, chiếm được sự yêu mến của thầy cô và bạn học.
Cũng chỉ kém, Doãn Thiên Dã.
Chỉ còn cách một cái Doãn Thiên Dã thôi, nàng cũng sẽ được như Tần Cảnh.
Thế nhưng, cái cuối cùng này, thực sự là rất khó lấy được, rất rất khó.
Bởi vì, Doãn Thiên Dã cuối cùng sẽ tìm đến chơi với Tần Cảnh, Tập Vi Lam lấy tư cách em gái, cũng không phải không bao giờ gặp, mà còn ngược lại.
Doãn Thiên Dã, cũng như tên hắn, trời sinh đã “dã”, cực kì thích nghịch dại, thích chơi ngoài đường, thích đủ loại động vật mà các nữ sinh sợ hãi, thích làm đủ trò kì quái, đặc biệt là thích trêu chọc Tần Cảnh.
Cho nên, nếu như có một lúc nào đó Doãn Thiên Dã đến tìm Tập Vi Lam nói chuyện, vừa nhìn là biết, chỉ muốn tìm nàng hợp mưu trêu chọc Tần Cảnh.
Tập Vi Lam không hiểu được, sao hắn lại không bao giờ có vẻ chán mấy việc này, làm sao lại tìm thấy nhiều vui thú từ việc này vậy?
Tuy rằng không hiêu, nhưng mỗi khi đến những lúc như thế, Tập Vi Lam đều sẽ hăng hái tham gia, bởi vì, nàng kỳ thực cũng rất muốn trêu chọc Tần Cảnh. Lập tức, nàng bừng tỉnh, Doãn Thiên Dã thích trêu chọc Tần Cảnh như vậy, nguyên nhân chắc là giống nàng rồi, vì hắn không thích Tần Cảnh, muốn xem Tần Cảnh bị trêu chọc xù lông ra sao.
Có đôi khi, Doãn Thiên Dã sẽ rút ra một cái hộp rút giấy nhét lò xo vào, kéo ra một cái khăn giấy, lập tức một con rắn nhỏ bằng cao su bay ra, lắp ráp xong xuôi đâu đó, Tập Vi Lam sẽ để cho Tần Cảnh rút một tờ giấy ra, sau đó con rắn bay vào người Tần Cảnh, Tần Cảnh sợ đến nỗi kêu gào, chạy khắp phòng.
Mà Doãn Thiên Dã thì cười đến không thẳng nổi lưng lên nữa.
Những trò như thế rất nhiều, tỷ như kẹo cao su có con gián giả, trong hộp trang sức có con tinh tinh bé,…
Nhưng có một lần, xảy ra chuyện.
Hôm đó, bọn họ ngồi trên cỏ chơi cá ngựa, Tần Cảnh định đi lấy hộp pháo bông ra, phát hiện trên đó có một con nhện, trông hết sức kì lạ, người bé tí, những 8 cái chân nghều ngào thì cực kỳ dài, tầm một lòng bàn tay.
Tần Cảnh trợn mắt nhìn Doãn Thiên Dã một cái, đem con nhện kia đặt trên vai mình, vênh mặt nói với Doãn Thiên Dã: “Ngày nào cũng tìm mấy con bé tí này dọa tôi, cậu có thể sáng tạo hơn không?”
Doãn Thiên Dã lúc đó đang lắc xúc xắc, không hiểu gì cả ngẩng đầu: “Cái bé tí gì …” Đang nói thì ngừng lại, Doãn Thiên Dã giật bắn người, sao lại có một con nhện bò bò lên cổ Tần Cảnh thế kia???
Tần Cảnh cũng cảm nhận được, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khí thế hào hùng ban nãy tan hết thành bột, gần như muốn khóc lên: “Thiên Dã, cứu với!”
Doãn Thiên Dã tiến đến, tóm lấy con nhện kia, quăng ra chỗ nào không biết, con nhện bị cuốn theo chiều gió… Doãn Thiên Dã nhớ tới ngay một giây trước Tần Cảnh còn ai ai cầu giúp đỡ, bộ dạng đáng thương, liền khí phách anh hung nhìn cô: “Ai, bạn nhỏ Tần Cảnh, ngay cả con nhện cũng…”
Còn chưa nói hết câu đã bị Tần Cảnh ột cước: “Đều tại cậu hại chứ ai!”
Doãn Thiên Dã không phục, “Trở mặt nhanh thế!” Vừa nói, đưa tay nắm bừa trên cỏ sau lưng Tần Cảnh, giọng điệu rất bất cần, “Vậy tôi lại bắt nó lại để vào chỗ cũ nhé!”
Tần Cảnh thét lên muốn chạy, lại bị Doãn Thiên Dã giơ tay tóm lại, một tay khác nắm “con nhện” đặt trên đầu cô, cạnh cổ cô, rồi sau lưng, lúc ẩn lúc hiện, ra vẻ đang chọn lựa chỗ hạ cánh tốt nhất cho “con nhện”.
Tần Cảnh bị dọa sợ gần chết, đẩy đẩy xoay xoay tay hắn tới lui.
Tập Vi Lam còn cầm con ngựa, ngồi một bên, ngây ngốc nhìn hai người kia vừa lúc nãy còn cãi nhau đuổi đuổi “con nhện”, lúc sau lại trở thành nhốn nháo cù nhau nằm lăn ra cười khanh khách trên mặt cỏ, giống như một đôi chim nhỏ vui vẻ, hai đứa trẻ trên thảm cỏ, lăn lộn thành một đoàn.

Tập Vi Lam nhớ, khi đó, bọn họ còn nhỏ, vẫn còn là cái quan hệ mơ hồ mà thuần khiết của thanh mai trúc mã. Vì còn quá nhỏ, cho nên không có cả quan niệm phân biệt giới tính phải không?
Nhưng, nàng không rõ, vì sao trước mặt nàng, Doãn Thiên Dã nhận lấy dao gọt hoa quả, thì cũng thà cầm vào lưỡi dao, chứ không phải cầm lấy chuôi dao từ chính tay nàng?
Tập Vi Lam nghĩ, có lẽ nào, con trai trước mặt nữ sinh mình thích, sẽ phải cố tình cẩn thận, cố ý lạnh nhạt, cố ý thân thiết với nữ sinh khác? (ôi lạy mợ, hoang tưởng trình độ cao)
Nghĩ vậy, Tập Vi Lam liền trở nên vô cùng vui vẻ, cho dù lần nào Doãn Thiên Dã sang cũng đều gọi đến Tần Cảnh để chơi, nàng cũng cảm thấy hắn hẳn là vẫn đặt lòng mình ở chỗ nàng.
Ngoài ra, từ sau sự kiện con nhện, Doãn Thiên Dã không còn trêu Tần Cảnh cái gì liên quan đến các loài động vật nữa, Tập Vi Lam lý giải là, hắn không còn hứng thú trêu đùa Tần Cảnh nữa.
Trong ảo tưởng bay bổng như vậy, Tập Vi Lam mỗi ngày đều rất vui vẻ dễ chịu, nhất là ở trường. Bởi vì, đợi đến lúc lên cấp 3, Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh tính tình cũng phải rụt rè bớt so với khi còn nhỏ. Sẽ không giống như hồi học cấp 2, Doãn Thiên Dã luôn luôn bày trò trêu chọc Tần Cảnh, sau đó bị Tần Cảnh rượt khắp lớp đến gà bay chó sủa.
Lên cấp 3, hai người cũng rất ít càn rỡ như trước, Doãn Thiên Dã cũng không thường xuyên ngày nào cũng chạy sang nhà Tần Cảnh như trước kia. Mọi người hình như đều đang nghiêm túc học hành.
Ngược lại Doãn Thiên Dã ở trường lại thỉnh thoảng đụng phải Tập Vi Lam. Còn có thể chào hỏi nàng mấy câu nữa. Không giống lúc học cấp 2, chỉ cần là lúc Tập Vi Lam không đi cùng Tần Cảnh, hắn cũng cơ bản là lập tức bơ nàng luôn.
Biểu hiện thế này cũng rõ ràng quá, không phải sao?
Thế là Tập Vi Lam tự mình kiềm chế lòng hạnh phúc, mãi đến buổi chiều tối một ngày hè nọ
Sau khi tan trường, Tập Vi Lam đột nhiên cảm thấy có cảm hứng, chạy tới thư viện xem sách, lúc đi tới, ánh nắng chiều đã xuống, trên dây trường xuân mọc dài dọc hành lang là ánh hồng ấm áp.
Tập Vi Lam thay đổi ý định, quyết định đi bộ qua hành lang tịch mịch một màu xanh lục kia.
Kết quả, nhìn thấy Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh.
Doãn Thiên Dã năm lớp 11, vóc dáng đã rất cao, ánh sáng chiếu thẳng trên người hắn, cúi đầu hôn Tần Cảnh trong lòng mình.
Cô ấy ôm lấy cổ hắn, hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy, hai cơ thể dán chặt như muốn hợp vào làm một.
Có một lúc nào đó, Tần Cảnh vốn đang ngửa đầu dường như mỏi cổ, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nhưng đôi môi của hai người cũng không một khắc nào buông ra. Giống như, cả hai đều không bỏ ra được, nên cứ như vậy hôn dịu dàng và yên lặng, quên cả thời gian.
Tập Vi Lam chưa từng nghĩ tới, hai con người trước kia lúc nào cũng tranh cãi đùa giỡn đánh nhau, ở một nơi không có người ngoài biết đến, họ lại thân mật như thế này.
Tập Vi Lam thất hồn lạc phách trở về, dọc đường đi không kìm được oán hận, người ta thân mật gắn bó như thế; nàng cũng muốn được người nào đó ôm thật chặt, tựa hồ quên trời đất hôn môi!
Từ đó, Tập Vi Lam vắt óc suy tính học theo Tần Cảnh, học cô ấy buộc tóc đuôi ngựa lộ ra trán nhẵn nhụi, nhưng mà trán nàng thấp quá, nhìn cũng không thể có được anh khí ngời ngời của Tần Cảnh.
Muốn học theo cô ấy cười, nhưng không có má lúm đồng tiền nông như cô ấy,điều này làm cho Tập Vi Lam một thời gian vo cùng căm giận lúm đồng tiền sâu hoắm của mình.
Muốn học cô ấy ăn mặc, có thể coi là hai người mặc giống hệt nhau, kiểu tóc giống hệt nhau, từ sau lưng nhìn giống như chị em sinh đôi, có điều, Doãn Thiên Dã chưa một lần nào nhận lầm nàng là Tần Cảnh.
Có một lần Tập Vi Lam không biết vô tình hay cố ý trước mặt ba ba ám chỉ Tần Cảnh yêu sớm, muốn ba ba mắng cô ấy. Không ngờ Tần Cảnh thản nhiên thừa nhận, nói là đang cùng Doãn Thiên Dã yêu nhau, sau cùng, còn vô cùng nghiêm túc thêm một câu: “Ba, Doãn Thiên Dã nói, sau này muốn kết hôn với con. Con đã suy nghĩ kĩ rồi, kể ra như thế cũng rất tốt, có thể kết hôn!”
Tần ba ba liếc nhìn đứa con gái vẫn còn học lớp mười một, lại cười nói: “Mấy đứa nói được làm được, thì chuyện đấy sao lại không được!”
Tập Vi Lam được mở rộng tầm mắt, còn đoán là Tần Cảnh cố ý trước mặt nàng nói khích nàng vậy thôi, mới đi hỏi Doãn Thiên Dã: “Cậu thích Tần Cảnh sao?”
Lập tức, hắn đáp lại đúng một chữ: “Yêu!”

Tập Vi Lam khinh, trẻ con mới học cấp 3 thôi, biết cái gì mà yêu?
Cho đến tận sau khi lên đại học, Tần Cảnh học đạo diễn ở trường nghệ thuật, Doãn Thiên Dã thi vào trường ngay bên cạnh là trường nghệ thuật quân sự. Mà Tập Vi Lam điểm số không đủ, chỉ có đi học diễn xuất ở một trường tít ngoại thành.
Lên đại học, đến cả Tần Cảnh cũng ít gặp, nói gì đến gặp Doãn Thiên Dã.
Rất lâu không gặp, Tập Vi Lam không ngờ lần gặp lại Doãn Thiên Dã, lại trong hoàn cảnh đó.
Kì nghỉ hè năm thứ hai, Tập Vi Lam nhìn thấy tấm ảnh của Tần Cảnh cùng ba mẹ ruột khi đi du lịch châu Âu từ lúc còn nhỏ, ước ao mà bi thương nói mình còn chưa được xuất ngoại lần nào, thế là, Tần ba ba tài trợ cho Tập Quyên và Tập Vi Lam đi du lịch nước ngoài.
Tập Vi Lam ở trong khách sạn Hilton ở Vienna (Wien- Áo), một buổi sáng cùng mẹ ra khỏi cửa, không ngờ thế nào lại chạm mặt phải Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã từ phòng bên cạnh đi ra.
Sáng sớm, hai người từ một phòng đi ra, mà lại còn ở tầng này, phòng nào cũng xa hoa tráng lệ chỉ có một giường lớn…
Bốn người đều sửng sốt mất một giây,
Tần Cảnh lập tức đỏ bừng mặt, ngượng ngùng lùi lại sau lưng Doãn Thiên Dã.
Doãn Thiên Dã lúc này, vẫn còn nhớ lễ phép, tươi cười như hoa hướng dương, không biết xấu hổ nói: “Chào dì Tập!”
Tập Quyên cũng cười trêu ghẹo: “Cảnh nhi, con nói nghỉ hè muốn đi đu lịch một mình, dì còn tưởng là con đi Lệ Giang Ô Trấn gì chứ, không ngờ không nói tiếng nào mà ra nước ngoài thế này.”
Tần Cảnh đỏ mặt như củ cà rốt, chỉ chen người của Doãn Thiên Dã đứng phía trước.
Tập Quyên rất hiểu chuyện, không nói thêm gì chào tạm biệt.
Nhưng chuyến đi này của Tập Vi Lam cứ như vậy không còn ý nghĩa gì nữa, cả ban đêm đi ngủ cũng không yên nổi, cứ nghĩ đến hai người phòng bên đang làm gì. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh hai người không mặc quần áo lăn lộn trên giường.
Ngày thứ hai, Tập Vi Lam chịu không nổi giày vò, muốn hẹn bọn họ cùng đi chơi, sau đó đến tối nàng cùng ngủ với Tần Cảnh gì gì đó, kết quả, hai người này trước một ngày rời khỏi Vienna, đi Maldives.
Sau khi trở về, Tập Vi Lam đem chuyện vô tình gặp mặt này không cẩn thận tiết lộ cho Tần ba ba.
Yêu sớm là một chuyện, lên giường lại là chuyện khác.
Hệ quả là, Tần Cảnh bị cấm cửa ba tháng, Doãn Thiên Dã bị Doãn ba ba hung hăng đuổi đánh ột trận.
Nhưng, tất cả mọi người không ai biết là, hai người này cũng chẳng để ý, vẫn ngày nào cũng nhắn tin tình cảm, còn thầm tự cho đây là một chiến tích rất vẻ vang chứ!
Phải nói, chuyện này cũng giống như bỏ nhà theo trai, vừa oanh liệt vừa lãng mạn, hai kẻ kia còn lên kế hoạch nghỉ đông sẽ lại đi chơi lần nữa…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi