NỮ PHỤ: LANG THANG MUỐN VỀ



Vầng trán của Tần Tịch bắt đầu úa ra nhiều mồ hôi , cơ thể cũng dần căng cứng , bàn tay giấu dưới chăn ngay lập tức nắm chặt, những đường gân xanh bắt ưa đầu xuất hiện trên cơ mặt mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két.

Lam Khiết !

Con đàn bà khốn nạn này !

Thấy hắn ta im lặng , Lam Khiết lại khóc càng thương tâm thêm : “ Không phải anh đựng nuốt lời đấy chứ ? Ngay cả trinh tiết em cũng trao cho anh mà ... híc —\- ”

Tần Tịch nghe xong ngay lập tức muốn xông lên đấm thẳng vào mặt cô ta ngay lập tức.

Trinh tiết cái con khỉ !


Khi hắn ta nhìn thấy vệt đỏ trên giường đã rất điên tiết.

Không nhắc đến thì thôi , chứ nhắc đến rồi hắn lại muốn băm cô ta thành trăm mảnh.

Đó căn bản không phải máu , hắn ta dù gì cũng có kinh nghiệm vừa nhìn qua đã biết.

Từ trước đến bây giờ , người hắn quan hệ đều là trinh nữ , làm gì có ai bẩn như cô ta chứ.

Chậc.

Lam Khiết , cô căn bản là không phải loại thuần lương gì. Đã ngu rồi cứ thích tỏ ra là nguy hiểm , hoàn toàn không khác gì một con chó dại.

Biết không đánh lại người ta rồi còn bất chấp mà lao vào. Ngay về mặt nhan sắc , điều mà cô ta tự tin nhất cũng thua người ta chưa đừng nói đến là mấy thứ khác.

Đó không phải là liều lĩnh , can đảm hay gan dạ. Chỉ đơn giản là ngu.

Không đánh lại , thì nhịn , khi nào nắm chắc phần thắng trong tay thì hẵng bật. Chứ đừng dại dột mà vào , người thiệt chỉ có mình , không thì người thân của mình chịu.

Tất nhiên người Tần Tịch đang nói đến ở đây là Bạch Trà.

Tần Tịch cũng không phải người ngu , huống chi trong mắt Lam Khiết thể hiện rõ như vậy , hắn ta không nhận ra mới lạ.

“ Anh không nuốt lời. Anh nói là anh sẽ làm. ” Thở khẽ ra một hơi , hắn cố giữ bình tĩnh mỉm cười với Lam Khiết.


Thôi kệ đi.

Nhà cô ta cũng đâu đến nỗi nào. Bất chấp vậy.

May ra , hắn còn có thể moi được ít đồ tốt chỗ cô ta.

“ Tần Tịch ! ” Cha hắn gằn giọng , ý tứ phản đối rất rõ rằng. Nếu không có người ở đây , cha hắn sẽ không kiêng đe như vậy.

“ Ba , con quyết định rồi. Con sẽ cưới cô gái này. Con mặc kệ ba thế nào , con vẫn sẽ rước cô ấy về. ”

Hắn nói bằng giọng chắc nịch nhưng bên trong mắt lại chứa sự khinh bỉ nồng đậm , không còn dáng vẻ mê màn như vừa nãy.

Bây giờ , Tần Tịch đã lấy lại sự tỉnh táo. Trên người hắn ta cũng toát lên một loại khí thế quyền quý.

“ Được rồi. Tuỳ con vậy. Không có việc gì thì ba sẽ đi tìm thông gia thương lượng. ” Hiểu được ý của Tần Tịch , ba hắn cũng chỉ bất đắc dĩ mà đồng ý.

Suy cho cùng đây đã là cách tốt nhất rồi. Còn về chuyện của con bé kia , bảo nó tìm đại một lí do để gia đình đôi bên phá bỏ hôn ước vậy.

Thấy vậy , mọi người xung quanh cũng lần lượt giải tán đi hết. Hiện tại chỉ còn mỗi Tần Tịch và Lam Khiết ở trong căn phòng.

Hắn không nói gì , bình tĩnh vứt chăn ra xuống mặc quần áo.

Tần Tịch lãnh đạm lên tiếng : “ Đừng đắc ý quá sớm , thứ cô có sau khi gả cho tôi cũng chỉ đơn giản là cái danh hiệu. Cái đấy đến con chó cũng có. ”


Đúng vậy.

Khi Lam Khiết bước chân vào dòng họ Tần thứ cô ta nhận được cũng chỉ là một cái bảng chữ ‘ phu nhân ’ mà thôi.

Điều đó có nghĩa là phụ nữ mà sống lệ thuộc vào đàn ông , tuỳ theo mức độ mà hắn ta yêu cô , thường sẽ chả có quyền nếu họ không có bất cứ điểm mạnh hữu ích nào trong tay.

Cũng giống như cái tên , đến con cho nó cũng có mấy cái.

Trên đời này , cũng chỉ có ta yêu bản thân mình nhất. Chả ai rảnh hơi đi lo cho một người mà họ không yêu cả. Nếu có đơn giản là họ tiện tay , muốn chơi đùa một chút , hoặc mình có giá trị mà người ta đang muốn lợi dụng.

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/897449/novel/11083061/1605447202.png-original600webp?sign=8f9f26cc8f27e97123de4bc3b3f0f889&t=5fff8980)

Hôm nay có xu hướng bố đời một tí , he he.

Nên nhỡ nhiễm vào truyện rồi thì đừng quạo nha —\-






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi