NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Giản Thư Hình và những người khác ở lại nhà cũ cho đến chiều trước khi rời đi.

Trở về biệt thự của Giản gia từ nhà cũ, Giản Duẫn Náo nóng lòng muốn tìm Mạc Thi Vận khi cậu ta ra khỏi xe.

Cậu muốn hỏi cô rõ ràng, tại sao lại làm ra loại chuyện này, tại sao lại lừa dối cậu!

Mạc Thi Vận thời điểm cuối tuần thường ở trong phòng của mình bận rộn học tập.

Để năm sau có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, cô càng phải nỗ lực hơn nữa.

Trong khi đang ôn tập, cô nhận được một cuộc gọi từ Giản Duẫn Náo.

Mạc Thi Vận có dự cảm không lành khi nghe Giản Duẫn Náo nói cô ấy hay đi ra ngoài và hỏi cô ấy điều gì đó.

Mạc Thi Vận siết chặt điện thoại, các đầu ngón tay trắng bệch.

Cô thầm cảnh cáo trong lòng: Nếu là quà sinh nhật của đại thiếu gia thì cô nên trả lời như cô nghĩ ban đầu, không được tỏ ra rụt rè, chuyện này liên quan đến công việc của mẹ cô, dù sao cô cũng không thể làm hỏng. Đó là cuộc sống và hy vọng của mẹ cô!

Sau khi hạ quyết tâm, Mạc Thi Vận bước ra ngoài.

Cô nhìn thấy Giản Duẫn Náo vội vàng chạy tới, đôi mắt đen huyền của Giản Duẫn Náo lộ rõ vẻ tức giận.

Mạc Thi Vận chắc rằng Giản Duẫn Náo đã biết điều gì đó, cô bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi.

"Quà tặng của anh cả, rốt cuộc có phải là do cậu tặng không?" Giản Duẫn Náo hỏi thẳng Mạc Thi Vận.

"Có chuyện gì vậy?" Mạc Thi Vận nhẹ giọng, có chút kinh ngạc.

"Bây giờ mình hỏi cậu, món quà của anh mình có phải cậu tặng không! Mình muốn cậu trả lời mình một cách trung thực!"

"Là mình tặng.. Hôm đó mình đã để nó ở cửa.."

"Cậu còn gạt mình?"

Giản Duẫn Náo nghiến răng, "Người tặng quà đã tìm được rồi! Không hiểu sao cậu lại nói dối mình!"

Giản Duẫn Náo cho rằng cậu ta thật nực cười, điều cậu ta quan tâm, những người cậu ta thân thiết, đều phản bội cậu ta từng chút một!

Đầu tiền là Giản Nhất Lăng, bây giờ là Mạc Thi Vận!

"Mình không có.." Giọng Mạc Thi Vận khẽ run, hai tay siết chặt.

"Còn nói không có?"

Mạc Thi Vận nói, "Không, có thể nào.. là có sai sót ở đâu không? Mình không cần phải làm như vậy đúng không? Nếu món quà không phải do mình tặng, mà mình vẫn một hai nói rằng do mình tặng, sự dối trá này quá dễ bị vạch trần."

Mạc Thi Vận tiếp tục giải thích cho Giản Duẫn Náo, "Ngay khi người thực sự tặng quà xuất hiện, mình sẽ bị phát hiện ra rằng mình đã nói dối, mình không có lý do gì để cố tình nói dối như vậy.."

Ngày hôm đó, xác thực là Mạc Thi Vận và Mạc tẩu không cố ý nói dối như vậy, nói dối như vậy quá dễ bị lộ, chẳng khác nào tự bắn vào chân mình.

Giản Duẫn Náo nhìn vào đôi mắt ẩm ướt của Mạc Thi Vận, sự tự tin để hỏi Mạc Thi Vận vừa rồi đã giảm đi một nửa.

Quả thực, lời nói dối này quá khập khiễng.

Mạc Thi Vận nói, "Tặng quà là một phần tâm ý, đồ vật cũng không quá quý trọng, mình thực sự không có lý do để làm điều đó."

"Vậy tại sao anh cả mình nhận quà tặng lại là của người khác, không phải của cậu?"

"Cái này.. cái này thì mình không biết. Mình cho đồ vào túi giấy và để ở cửa, khi nhìn thấy An tẩu mang vào trong bữa tối, mình thực sự nghĩ nó là của mình."

Mạc Thi Vận giải thích lại..

Trong lòng của Mạc Thi Vận rất hồi hộp khi cô ấy đang nói, lòng bàn tay cô ấy đổ rất nhiều mồ hôi.

Cô không giỏi nói dối, nhưng lần này vì mẹ cô, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng cho tròn vai.

Giản Duẫn Náo cau mày, anh cảm thấy Mạc Thi Vận nói đúng, nhưng bố mẹ và anh trai anh không nói dối anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi