Cậu nhớ rằng cách đây không lâu, gia đình cậu vẫn còn hạnh phúc.
Chỉ một thay đổi đó đã thay đổi hoàn toàn mọi thứ.
Cậu bị hủy hoại đôi tay, cuộc sống của cậu và cả mối quan hệ trước đây của họ cũng bị hủy hoại.
Nguyên nhân của mọi chuyện là do Mạc Thi Vận, người mà cậu đã từng rất tin tưởng.
Bây giờ thực tế cho anh ta biết rằng nữ nhân này là một người đạo đức giả và không đáng để cậu ta tin tưởng.
Giản Duẫn Náo nghĩ đến điều này, nhưng không biết phải giải quyết như thế nào.
Trong phòng, một vài người đang cùng nói chuyện với Giản Nhất Lăng.
Ôn Noãn vẫn nhất quyết ở lại để chăm sóc cho Giản Nhất Lăng, lão phu nhân không đồng ý, "Bé ngoan có ta và Vũ Mân chăm sóc là được rồi. Con đừng lo lắng quá. Bệnh viện bên kia không phải chuẩn bị làm thủ tục nhập viện sớm sao? Hãy lo bên kia trước đi."
Lão phu nhân đã biết về cuộc phẫu thuật của Giản Duẫn Náo, vì vậy bà cố ý yêu cầu Ôn Noãn giải quyết việc của Giản Duẫn Náo trước, rồi mới đến với việc của Giản Nhất Lăng.
Cả hai bên đều không yên ổn.
Lão phu nhân không muốn Ôn Noãn ở bên cạnh Giản Nhất Lăng, nhưng lại lo lắng về phía Giản Duẫn Náo, sẽ làm tổn thương lòng người, tốt hơn hết là không nên lưu lại.
Ôn Noãn vẫn rất kiên trì, nhìn gương mặt không còn giọt máu của con gái, bà không muốn rời khỏi dù chỉ một bước.
Giản Duẫn Thừa nói, "Bà nội, để mẹ cháu ở lại đi, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Náo."
Thấy vậy, lão phu nhân cũng không có biện pháp, "Được rồi, các người sắp xếp tốt là được."
Lúc này, một nữ nhân có dáng người cao gầy hấp tấp đi vào phòng của Giản Nhất Lăng.
Khí thế "rào rat", cả đường mang theo tiếng gió.
Đi chậm theo phía sau nữ nhân là một nam nhân đeo kính gọng vàng.
Giản gia nhìn họ với vẻ ngạc nhiên.
La Tú Ân vừa bước vào cửa, không biết bao nhiêu người đang đứng trong phòng, cô bước thẳng đến chỗ Giản Nhất Lăng, còn đem người đang đứng bên cạnh Giản Nhất Lăng là Giản Vũ Mân hất ra, "Làm sao bị như vậy? Như thế nào liền bị bệnh? Lại còn bị sốt cao nữa."
La Tú Ân chạm trán Giản Nhất Lăng một cách khéo léo, "Vẫn còn hơi ấm."
La Tú Ân cầm bệnh án của Giản Nhất Lăng trên bàn cạnh giường lên và kiểm tra theo thói quen.
Trình Dịch cẩn thận kéo La La Tú Ân ra sau lưng, nhắc nhở cô ấy chú ý đến xung quanh, "Ân tỷ, Tiểu Lăng bị sốt."
Bình thường cảm sốt chỉ cần kê đơn uống thì sẽ giảm. Bệnh án cũng không cần nhìn tới.
La Tú Ân không quan tâm, tiếp tục hỏi Giản Nhất Lăng, "Chụp CT chưa? MRI có làm được không? Điện tâm đồ có làm không?"
"Ân tỷ, chụp CT là được rồi, MRI thì.." Trình Dịch ở phía sau, thấp giọng nhắc nhở, đẩy kính, quét một vòng người trong phòng.
Mọi người đều nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ và nghi ngờ.
"Khụ khụ, xin lỗi, chúng tôi là bạn của Tiểu Lăng, không có ác ý." Trình Dịch giải thích cho mọi người biết lý do anh và La Tú Ân đến đây.
Trình Dịch biết rằng việc Giản Nhất Lăng gia nhập viện của họ đã được giấu kín với gia đình, vì vậy Trình Dịch chỉ nói rằng anh là bạn của Giản Nhất Lăng và không tiết lộ mối quan hệ đồng nghiệp của họ.
Giản Duẫn Thừa nhìn Trình Dịch và La Tú Ân, cảm thấy họ rất quen thuộc.
Đồng dạng cảm thấy quen mắt còn có Giản Thư Hình.
Đúng lúc này, Hồng Bách Chương, giám đốc bệnh viện, hào hứng chạy vào phòng bệnh, "Tiến sĩ Trình, tiến sĩ La, tại sao hai người đến lại không nói với tôi?"
Nếu không phải Hứa giáo sư ở viện nghiên cứu mới gọi điện nói với ông rằng có một người rất quan trọng của viện nghiên cứu đang nằm trong bệnh viện của mình, ông vẫn sẽ không biết rằng Trình Dịch và La Tú Ân đã đến bệnh viện của họ.