NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Giản Duẫn Thừa không tìm được lý do phản bác, nên chỉ có thể tự mình quay lại.

Giản Duẫn Náo ánh mắt trầm xuống.

Giản Duẫn Thừa nhíu mày, nhưng chung quy anh cũng không nói gì để an ủi Giản Duẫn Náo.

Khi hai anh em trở về nơi ở của Giản gia, cha Giản và mẹ Giản vẫn chưa nghỉ ngơi, họ đang đợi bọn họ trở về.

Kết quả là Giản Duẫn Thừa không mang về được một tin vui nào.

"Ba, mẹ, con muốn trở lại trường học." Giản Duẫn Náo suy nghĩ rất lâu trên đường trở về và cuối cùng đưa ra lựa chọn.

"Em xin nghỉ cũng đã lâu rồi, nghỉ thêm mấy ngày cũng không sao." Giản Duẫn Thừa trầm giọng nói.

Giản Duẫn Náo lắc đầu, "Em biết những gì đã xảy ra ở trường. Sự tình là do em mới xảy ra. Mặc kệ ai tung tin đồn, ngọn nguồn đều là từ em mà ra. Em gái bởi vì em mà bị người khác oan uổng và xúc phạm."

Giản Duẫn Náo không biết chính mình hiện tại có thể làm gì khác để bù đắp.

Nhưng với chuyện này, cậu cần cho Giản Nhất Lăng một lời giải thích.

Giản Thư Hình và Ôn Noãn nhìn nhau ấm áp, sau đó đồng ý với đề nghị của Giản Duẫn Náo, "Đợi con hoàn thành thủ tục xuất viện xong thì có thể trở lại trường để đi học."

###

Sau khi được sự đồng ý của ba mẹ, ngày hôm sau, Giản Duẫn Thừa đã đi đến viện nghiên cứu để xử lý các thủ tục xuất viện cho Giản Duẫn Náo.

Đối với việc phục hồi chức năng sau này, Giản Duẫn Náo có thể về nhà và thực hiện ở nhà, miễn là cậu ấy thường xuyên quay lại viện để kiểm tra.

Giản Duẫn Thừa vô tình gặp Giản Nhất Lăng trong viện nghiên cứu.

Bởi vì biết rằng Giản Nhất Lăng có mối quan hệ tốt với Trình Dịch và La Tú Ân của viện, anh cũng đã nghe Giản lão phu nhân nói rằng La Tú Ân thường đưa Giản Nhất Lăng đi chơi.

Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi thấy Giản Nhất Lăng xuất hiện trong viện nghiên cứu lúc này.

Đã gần đến giờ ăn trưa, mọi người trong viện tạm gác công việc và nghỉ ngơi trong phòng ăn của viện.

Vì số lượng thành viên nghiên cứu không quá đông nên nhà ăn của viên nghiên cứu tương đối mang tính chất gia đình, bên cạnh có phòng bếp, là nơi đầu bếp của viện nghiên cứu chế biến thức ăn cho mọi người.

Họ cũng sẽ tùy chỉnh món ăn theo sở thích của mọi người.

Khi Giản Duẫn Thừa nhìn thấy Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng đang bận rộn trong phòng bếp.

Giản Duẫn Thừa chủ động đi đến chỗ Giản Nhất Lăng, anh nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang làm sushi.

Những nắm cơm trắng và mềm được vắt bởi đôi bàn tay trắng và mềm như nhau.

Giản Duẫn Thừa đứng yên lặng quan sát một lúc.

Anh thấy Giản Nhất Lăng làm từng cái một và đặt chúng ngay ngắn trên đĩa.

Trước mặt Giản Nhất Lăng có một vài cái đĩa, với kiểu dáng và màu sắc khác nhau, nhưng đều có cùng kích thước.

Đợi Giản Nhất Lăng chuẩn bị xong, trên mỗi cái đĩa đều có bảy cái.

Giản Nhất Lăng đặt những chiếc đĩa này lên khay và mang chúng đến bàn ăn.

Trình Dịch, La Tú Ân, giáo sư Hứa, và các thành viên khác của viện nghiên cứ, mỗi người đều có một chiếc đĩa.

Mọi người đều có được những gì họ thích.

"Nhất Lăng muội tử, chị yêu em nhất! Chị yêu em chết mất." La Tú Ân định xông lên "mổ" vài cái vào mặt Giản Nhất Lăng.

"E hèm, Ân tỷ." Trình Dịch nhắc nhở La Tú Ân thu liễm bằng một tiếng ho, anh trai người ta vẫn còn ở đây, Ân tỷ muốn tấn công em gái người ta, qua qua.

La Tú Ân không có cảm nắng Giản Duẫn Thừa, vì vậy cô xem anh cũng như bất kỳ người đàn ông nào.

Trong số các anh trai của Giản Nhất Lăng, La Tú Ân chỉ cảm nắng với Giản Vũ Mân.

Sau khi Giản Duẫn Thừa nhìn xung quanh một lúc, anh đến gần Giản Nhất Lăng đang bận rộn và nói nhỏ, "Tiểu Lăng, anh cả cũng đói bụng."

Giọng điệu của Giản Duẫn Thừa như có mang theo một chút cầu khẩn, có chút giống một đứa trẻ đòi ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi