NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Thời trẻ dựa vào địa ốc làm giàu, hiện giờ doanh nghiệp kinh doanh trải rộng các ngành nghề.

Ông không phải người ở thành phố Hằng Viễn, nhưng ở thành phố Hằng Viễn có chút sản nghiệp, cùng với Giản gia cũng có liên hệ kinh doanh.

Đồng thời bởi vì cùng Giản lão gia tử giống nhau đều là đam mê hoa lan, hai người quan hệ không thể nói quá tốt, nhưng tuyệt đối có thể xem như là người quen.

"Giản lão nhân, tôi liền biết hôm nay ở chỗ này có thể gặp ông!"

"Lão Tiền, ông hôm nay cũng tới sao?" Giản lão gia tử cười cùng đối phương chào hỏi.

"Giản lão nhân, ông thật sự may mắn, đi dạo xem triển lãm hoa mà còn có nhiều con cháu đi theo như vậy, không giống tôi, chỉ có thể chính mình một người cô đơn tới xem, không có đứa con nào nguyện ý tới cùng tôi cả."

"Nơi nào, hôm nay, là ngoại lệ." Giản lão gia tử cười cười.

Ngày thường đều là chính mình ông một người tới.

Hôm nay ông chỉ muốn mang theo một người, kết quả ra cửa liền biến thành một đội.

Đây không phải mị lực của lão nhân gia ông, hẳn là cũng không phải mị lực của triển lãm hoa lan.

"Nghe nói chậu Xích Mi huyết lan của ông đã được cứu sống?" Tiền tổng rất là tò mò mà truy vấn về tình huống của chậu hoa lan quý hiếm đó.

"Đúng vậy, ông nghĩ là giả sao, ảnh chụp ông không đều đã thấy được rồi sao?"

"Thật lợi hại, tôi lần trước thấy ảnh chụp ông gửi cây đều đã muốn héo, tôi còn tưởng rằng nó sẽ chết chứ."

"Vốn dĩ tôi cũng cho rằng nó sẽ chết, kết quả tôi gặp được một phúc tinh, con bé đã giúp tôi đem nó cứu sống lại!"

Khi Giản lão gia tử nói lời này, trong giọng nói có sự đắc ý không hề che giấu.

"A? Phúc tinh sao? Phúc tinh ở đâu tốt như vậy?" Tiền tổng vội vàng truy vấn.

"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!" Giản lão gia tử đắc ý dào dạt mà trả lời.

Xa tận chân trời gần ngay trước mắt?

Tiền tổng buồn bực mà nhìn về phía những người bên cạnh Giản lão gia tử.

Giản lão gia tử đề cập một trong những người này sao?

Con trai cả Giản Thư Hình, con dâu cả Ôn Noãn, cháu trai cả Giản Duẫn Thừa, cả ba người này nhìn đều có khả năng.

"Đừng nhìn nữa, ở đây." Giản lão gia tử chính thức hướng Tiền tổng giới thiệu cháu gái bảo bối của chính mình, "Cháu gái tôi, Giản Nhất Lăng."

"..."

Tiền lão lộ vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Nhìn Giản Nhất Lăng, ông rất kinh ngạc vì đây chỉ là một cô bé, thế nhưng đối với gieo trồng hoa lan lại có nghiên cứu, này cũng thật hiếm thấy.

"Giản lão nhân, ông không phải là khoác lác đi?"

"Khoác lác cái kiểu gì? Bản lĩnh của cháu gái nhà tôi cần phải khoác lác sao? Anh trai thứ hai của con bé là nghiên cứu sinh ngành sinh vật học, con bé từ nhỏ đã đi theo anh trai nó, mưa dầm thấm đất học không ít đâu."

"Học sinh vật còn có thể giúp trồng hoa lan sao?" Tiền tổng vẫn là lần đầu tiên nghe học sinh vật học có thể sử dụng theo cách này.

"Như thế nào không thể trợ giúp, đó cũng là một môn học trong đó mà! Thực vật học là một nhánh của sinh vật học."

Trong nhà có nhà sinh vật học tương lai, Giản lão gia tử đối với phương diện này chính là hiểu biết đến tường tận.

Giản lão gia tử kia trong giọng nói tự hào đều đã tràn ra tới, Tiền tổng bật cười.

Lão nhân chết tiệt này, tám đứa cháu trai của ông mỗi người đều có bản lĩnh, cũng chưa thấy ông đắc ý như thế này.

Hiện tại cháu gái có chút bản lĩnh hiểu biết hoa lan, ông liền khoe khoang như một việc rất là trọng đại.

Tiền tổng cười nói, "Giản lão nhân, thật hâm mộ ông, con cháu mãn đường, mỗi người đều có tiền đồ."

"Ông gấp cái gì? Cháu trai đầu của ông mới hai tuổi, lại chờ hai năm, sẽ có đứa thứ hai, đứa thứ ba."

"Ai, ông cũng đừng nói, lúc ấy con dâu tôi mang thai đứa bé, lúc đó đã xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa một thi hai mệnh, may là cuối cùng vẫn bảo vệ được, con trai tôi bởi vì chuyện này cũng không dám có thêm đứa bé nào nữa, nói có một đứa như vậy đủ rồi."

Nói đến việc này, Tiền tổng liền bất lực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi