NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

"Trương mục không khớp thế nhưng con không rõ ràng lắm?" Lão phu nhân nhíu mày.

Cái này cũng không phải là một vấn đề nhỏ.

"Con.. con thật sự không biết." Hà Yến nhỏ giọng biện giải.

"Vậy được rồi," lão phu nhân nói, "Nếu con quản lý không được chỗ kia, vậy thì quỹ từ thiện của gia tộc tạm thời chuyển cho chị dâu cả con tiếp nhận đi."

Mặc kệ Hà Yến có biết chuyện hay không, trương mục quỹ từ thiện xuất hiện vấn đề, bà ấy đều có trách nhiệm.

Bà ấy làm không được, lão phu nhân liền có lý do đổi bà ấy đi.

"Mẹ, con.."

Hà Yến còn muốn vì chính mình tranh thủ một chút.

"Chuyện này cứ như vậy đi." Lão phu nhân đưa ra quyết định cuối cùng, không muốn nghe Hà Yến ngụy biện.

Hà Yến tâm lập tức trầm tới đáy cốc rồi.

Mẹ cũng thật quá bất công đi!

Một chút cơ hội đều không cho bà ấy!

Kỳ thật chính là muốn đem quỹ từ thiện của gia tộc đem cho Ôn Noãn quản lý đúng không?

Trương mục không đúng chính là một cái lý do! Liền tính không có lý do gì, bà cũng giống nhau sẽ đem quỹ từ thiện giao lại cho Ôn Noãn!

Nói đến cùng, Ôn Noãn mới là cô con dâu bà xem trọng nhất!

Hà Yến chính là người mà để người ta xem thường như thế sao.

Một bữa cơm ở nhà cũ, Hà Yến ăn mà vô vị, nhạt như nước ốc.

Lúc rời đi, Hà Yến cùng Ôn Noãn đến bãi đỗ xe.

Hà Yến chất vấn Ôn Noãn, "Chị dâu dạo gần nhất là làm sao vậy? Là em có chỗ nào đắc tội chị dâu sao?"

Ôn Noãn quay đầu, mặt mang nụ cười, "Em dâu mới ngồi lên ngồi xuống đó mà sao có phỏng đoán như vậy? Em dâu cảm thấy chuyện hôm nay chị nơi nào làm được không thỏa đáng?"

Hà Yến biểu tình tức khắc cứng đờ đi không ít, "Chị dâu nếu đối với em có chỗ nào không hài lòng, nói thẳng ra với em sẽ càng tốt hơn."

Ôn Noãn trên mặt ý cười không giảm, "Em dâu đừng quên, quỹ từ thiện này ban đầu là muốn giao cho chị, lúc đó là chị không cần, em dâu thứ ba cũng không cần, mới đến tay em."

Tiếng nói vẫn là mềm mại như bông, nhưng lời nói ra thì làm Hà Yến cảm thấy vô cùng chói tai.

Hà Yến tức giận đến hàm răng cắn chặt.

Cái gì mà gọi là các người không cần mới đến tay bà!

Chẳng lẽ Hà Yến bà ở trong mắt các người chính là loại chỉ nhặt đồ rơi rớt lại thôi sao?

Ôn Noãn sau khi nói xong liền lên xe của mình, trực tiếp bảo tài xế lái xe rời khỏi nhà cũ Giản gia.

###

Lúc Giản Nhất Lăng trở về, cả Ôn Noãn và Hà Yến đều đã đi rồi.

Chỉ có Giản Duẫn Mạch ngồi ở trong phòng khách, trước mặt có một cái bình giữ ấm, đang uống canh được rót ra từ trong bình giữ ấm.

Giản Nhất Lăng nhìn canh này, cảm giác quái quái.

Giản Duẫn Mạch nhìn thấy trong mắt Giản Nhất Lăng có nghi hoặc, cùng cô giải thích một chút, "Mẹ hôm nay hầm canh, nói là đem tới cho hai chúng ta uống, nhưng mà em cũng biết.. mẹ chúng ta sẽ không nấu cơm, hầm canh.. một lời khó nói hết."

Giản Duẫn Mạch nói cho Giản Nhất Lăng, "Ba cố tình che giấu lương tâm mà uống thử liền nói rất ngon, mẹ cho rằng thật sự ngon, liền đem tới cho hai chúng ta. Cho nên em gái, loại khổ này anh của em một người ăn là đủ rồi, em không cần, trong phòng bếp có canh hầm bổ mà bà nội làm cho em, em uống cái kia đi, cái hương vị này không phải cho người uống."

Giản Nhất Lăng có điểm không tin lắm, cầm lấy cái muỗng bên cạnh, múc một chút.

Sau đó chạy nhanh uống lên một ly nước sôi để nguội.

Hương vị có điểm kỳ lạ.

Giản Duẫn Mạch nhìn Giản Nhất Lăng bộ dáng le lưỡi đi tìm nước uống, cười nói, "Đều đã nói không thể ăn rồi, em còn sợ anh ăn mảnh của em hay sao, bé ngốc!"

"Vậy mà anh còn ăn."

"Theo như lão ba cùng anh cả nói, mẹ từ sáng sớm đã dậy nấu, huỷ hoại một sọt nguyên liệu thức ăn, anh ít nhiều cũng phải cho mẹ một chút mặt mũi."

Giản Duẫn Mạch nói đều là lời thật lòng, anh sẽ không nói dối em gái của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi