NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Tại phòng khách biệt thự của Giản gia.

Ba cha con Giản gia nhìn thấy Ôn Noãn người hôm nay lại bận rộn đến khuya mới trở về, ba cha con lại nhìn mặt nhau.

"Mẹ gần đây đi sớm về trễ, mỗi ngày mang theo trang sức đều quý trọng còn đều không trùng lặp, ba, tiền riêng của ba không có việc gì chứ?"

Giản Duẫn Náo nhỏ giọng dò hỏi.

"Không phải ba mua cho mẹ con, mẹ con trước đây đã có." Giản Thư Hình giải thích, "Mấy thứ đó nhiều cái đều là đồ cổ, lúc ba lấy mẹ là bà ngoại cho làm của hồi môn, mẹ con trước đây không thích mang, toàn để trong két sắt, hoặc gửi ở ngân hàng, thật nhiều năm không có động qua, có nhiều món đã có tuổi, cũng đều không thể tính ra giá cả"

"Đồ cổ? Nhiều như vậy?"

"Hơn thế nữa, mẹ có thể mỗi ngày đổi một bộ, một tháng không trùng lặp, ngoài ra còn rất nhiều tranh cổ và thư pháp cổ."

Tổ tiên Ôn gia là thư pháp gia và họa gia, rất thích sưu tầm tranh và thư pháp, trong nhà cất giữ vô số, còn tự mình mở một cái viện bảo tàng để trưng bày đồ cổ của nhà mình.

Ôn Noãn chỉ có hai người anh, không có chị em gái khác, ba mẹ bà liền đem hơn phân nửa châu báu trang sức đưa cho bà làm của hồi môn.

Ôn Noãn trước kia là không sao cả, không thích khoe khoang.

Hiện giờ bà đang cạnh tranh với Hà Yến, lấy ra của hồi môn của bà, tùy tiện một kiện cũng có giá trị xa xỉ, Hà Yến cũng không có trình độ để so.

Hà Yến vẫn luôn cảm thấy những người khác trong Giản gia luôn muốn cướp tài sản, nên đề phòng như phòng sói trong nhà.

Không nghĩ tới Ôn Noãn căn bản không có để ý tới gia sản của Giản gia, bà chính là một tiểu kim khố, chừng này cũng đủ cho bà cùng con cái của bà không phải lo ăn uống.

Cha con ba người đang nói chuyện, Ôn Noãn vào cửa tới.

"Ngày mai Thịnh Hoa cao trung họp phụ huynh, mọi người đều đi." Ôn Noãn đối với mấy người trong nhà nói.

"Mẹ, vì cái gì muốn người một nhà đều đi?" Giản Duẫn Náo nhỏ giọng hỏi.

Hiện tại ở nhà bọn họ, cậu ta là người không có quyền lên tiếng nhất, có vấn đề gì đều phải nhỏ giọng hỏi, có thể được trả lời hay không phải xem tâm tình người trong nhà.

"Của con thì mẹ đi, lớp Tiểu Lăng thì ba con cùng anh Duẫn Thừa đi."

Sau đó Ôn Noãn lại quay đầu nhìn Giản Thư Hình cùng Giản Duẫn Thừa nói, "Hai người biểu hiện cho tốt, chiều nay em phải năn nỉ mẹ rất lâu, bà mới đồng ý cho em đại diện đi họp phụ huynh cho Tiểu Lăng!"

Họp phụ huynh của Giản Nhất Lăng, lão phu nhân vốn dĩ tính toán tự mình đi.

Ôn Noãn chạy tới nhà cũ cùng lão phu nhân năn nỉ ỉ ôi rất lâu, lão phu nhân mới nhường cho Ôn Noãn.

Giản Thư Hình cảm thấy Ôn Noãn hẳn là sẽ càng muốn đi họp phụ huynh cho Giản Nhất Lăng, "Em nếu muốn đi họp cho Tiểu Lăng thì đi đi, Tiểu Náo bên kia có thể để Duẫn Thừa đi."

Ôn Noãn xác thật muốn đi họp phụ huynh cho Giản Nhất Lăng, nhưng mà bà có lý do khác, "Vẫn là để Duẫn Thừa đi cho Tiểu Lăng đi, nó nhìn bề ngoài cũng không tồi, cũng bảo vệ Tiểu Lăng tốt, làm cho nam sinh trong ban biết anh trai của Tiểu Lăng thoạt nhìn thực hung, không dễ bắt nạt."

"Mẹ, họp phụ huynh của con, mẹ không cần đi, con hơn nửa học kỳ không có đi học, lão sư cũng không có gì muốn nói với con, các người đều đi họp phụ huynh cho Tiểu Lăng đi."

Giản Duẫn Náo đối với họp phụ huynh của mình không có bất luận ý tưởng gì.

"Mẹ không phải vì con mà đến, mẹ có chuyện phải làm." Ôn Noãn chưa nói rõ ràng, nhưng hai cha con trước mắt đều có thể thực mau nghĩ đến nguyên nhân.

Ngày mai họp phụ huynh, Mạc Tuệ Cầm là phụ huynh của Mạc Thi Vận khẳng định cũng phải đi.

Giản Duẫn Náo đã lên cao tam, cùng lớp với Mạc Thi Vận cũng đã là năm thứ ba.

Hai năm trước đây, trường học đã tổ chức nhiều cuộc họp phụ huynh, ba Giản mẹ Giản cùng Mạc tẩu thường sẽ gặp nhau ở trường, chưa từng đề cập qua bà là người giúp việc cho nhà bọn họ.

Nhưng lúc này đây, Ôn Noãn liền không có dễ nói chuyện như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi