NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Đại học Kinh Thành, ký túc xá nam sinh.

Sáng sớm hôm nay, Giản Duẫn Náo liền rời giường.

Ba người bạn khác cùng phòng ở ký túc xá thấy thế rất là kinh ngạc.

"Duẫn Náo, buổi sáng hôm nay không có tiết học, cậu như thế nào dậy sớm như vậy?"

"Mình hôm nay có chuyện quan trọng."

Giản Duẫn Náo đã ăn mặc chỉnh tề, trên tay còn cầm một hộp quà được gói tỉ mỉ.

Sau khi bàn tay Giản Duẫn Náo khôi phục, liền chuyên tâm học tập, thời điểm thi đại học thuận lợi thi đậu vào trường đại hội đứng đầu trong nước là đại học Kinh Thành.

Hiện giờ cậu là sinh viên năm 3 của đại học Kinh Thành.

Cậu vẫn còn đàn dương cầm, nhưng không còn là toàn bộ sự nghiệp của cậu.

Kỳ thật sau khi tay khôi phục, cậu chỉ cần luyện tập thêm, muốn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp này cũng là có thể.

Nhưng không biết vì cái gì, Giản Duẫn Náo tư tưởng lại rộng mở hơn, cậu thích dương cầm, nhưng có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm hay không đã không còn quan trọng như vậy.

Cho nên cậu hiện tại vẫn có đàn dương cầm, nhưng mà không có đem toàn bộ tinh lực dùng ở trên mặt này.

"Ta đi, Duẫn Náo cậu cái dạng này là muốn đi hẹn hò sao?" Bạn cùng phòng như là phát hiện ra đại lục mới, mới lạ không thôi.

"Không thể nào!" Giản Duẫn Náo vội phủ nhận.

"Cậu nói cậu cái dạng này, nói không phải đi hẹn hò thật sự một chút sức thuyết phục đều không có a! Cậu thật muốn đi hẹn hò cũng không có gì cần phải giấu giếm, đều đã là đại học năm ba, nhanh chóng yêu đương, bằng không cậu học xong bốn năm đại học đều lãng phí."

Lại một cái bạn cùng phòng nói, "Đúng vậy, cậu nhanh chóng nói đi, làm cho những em gái đó đối với cậu hết hy vọng, ngược lại nhìn nhiều chúng mình một chút."

Một bạn cùng phòng khác nói, "Mình còn tưởng rằng trong mắt Duẫn Náo cũng chỉ có Tiến sĩ Phó Nhặt thôi chứ!"

Giản Duẫn Náo học đại học hơn hai năm, năm nay là năm thứ ba, yêu đương đều không nói, nhưng thật ra cả ngày chỉ tìm tin tức của Phó Nhặt tiến sĩ.

Bạn cùng phòng của cậu đều biết cậu là fan siêu cấp của Phó Nhặt tiến sĩ.

Nhưng phàm là có tin tức của Phó Nhặt tiến sĩ, tất nhiên có thân ảnh của Giản Duẫn Náo.

Chung quanh phòng ngủ đến bàn học đều dán đầy các bài báo liên quan đến Phó Nhặt tiến sĩ.

"Kia không giống nhau, tay của mình là Phó Nhặt tiến sĩ chữa khỏi cho mình, mình đương nhiên là fan của hắn." Giản Duẫn Náo biện giải.

"Biết biết, ít nhiều gì chính nhờ Phó Nhặt tiến sĩ kia, mới làm cậu nhặt lại được hy vọng cuộc sống, có phải hay không? Cho nên cậu hôm nay là chuyện gì xảy ra? Cậu ăn mặc như thế này, còn có trên tay cậu còn cầm đồ vật đáng yêu thế này, mình suy nghĩ nếu cậu muốn đi gặp Phó Nhặt tiến sĩ thì không nên mang theo loại lễ vật này?"

"Mình đi gặp một người rất quan trọng, nhưng không phải là Phó Nhặt tiến sĩ."

"Vậy cậu còn nói cậu không phải đi hẹn hò?"

"Thật sự không phải." Giản Duẫn Náo lần thứ hai phủ nhận.

Em gái hôm nay muốn tới trường học của bọn họ, cậu là đi gặp em gái.

Bất quá Giản Duẫn Náo cũng không biết em gái có muốn gặp mình hay không.

Ba năm này, cơ hội hai người bọn họ gặp mặt nhau rất ít.

Sau chuyện trước kia, cậu cho rằng em gái hận cậu.

Nhưng mà sau một thời gian dài, cậu phát hiện, em gái thật sự không hận cậu, nhưng cũng thật sự không hề đối với cậu có tình cảm anh em.

Em ấy chỉ là xem cậu là anh em trên huyết thống, đối với cậu khách sáo có lễ, xa xa có khoảng cách.

Mà quan hệ giữa bọn họ, tựa hồ theo sự phát sinh của chuyện kia, bị hoàn toàn chôn giấu.

Ba năm, cậu không lại nghe được em ấy kêu cậu "anh ba".

Thực cô đơn, cũng thực vô vọng.

Lần này em ấy từ nước ngoài đến đại học Kinh Thành, bà nội lại gọi điện thoại cho Vu Hi để Vu Hi đi đón, mà không phải cậu.

Bởi vì bà nội biết, em gái cùng Vu Hi cảm tình đều phải so với cậu tốt hơn.

Giản Duẫn Náo sửa sang lại một chút tâm tình, mặc kệ như thế nào, em gái tới trường học, cậu không thể bỏ lỡ cơ hội ở chung với em gái của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi