NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Làm trò trước mặt nhiều vị giáo sư, toàn bộ các bạn học trong phòng thí nghiệm như vậy.

Hoàng giáo sư bị sự tín nhiệm đối với sinh viên của mình, mà mặt nóng rát như bị tát một bạt tai.

Thể diện của ông ở trước mặt các giáo sư khác, ở trước mặt lãnh đạo trường, ở trước mặt vị thái sơn bắc đẩu Vân lão, toàn bộ bị ném đi hết rồi.

Hoàng giáo sư hiện tại đứng ở trong phòng học cảm giác được mọi người nhìn ông bằng ánh mắt chán ghét, khinh bỉ, làm ông toàn thân đều rất khó chịu.

Lúc này Địch Quân Thịnh mở miệng, "Vừa mới rồi là ai là người nói muốn nghiêm túc xử lý, cái gì khai trừ, cái gì thông báo phê bình, cái gì đưa vào danh sách đen, có phải hay không đều nên dùng tới?"

Địch Quân Thịnh lời vừa nói ra, Lục Viện còn đang khóc nức nở tức khắc dừng lại, cô đột nhiên quỳ xuống:

"Không! Xin đừng khai trừ em! Em vất vả nhiều năm như vậy, mới đến được nghiên cứu sinh! Nếu là khai trừ rồi! Em.. Em.."

Lục Viện chính mình cũng không dám tưởng, một khi bị khai trừ, cuộc đời của cô sẽ lâm vào vô tận hắc ám như thế nào.

Sự tình đã có kết luận, ánh mắt mọi người bắt đầu nhìn vào đương sự duy nhất của chuyện này Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng toàn bộ quá trình thực an tĩnh mà nhìn, trừ bỏ thời điểm ban đầu đối mặt với Hoàng giáo sư cô ấy còn nói qua hai câu.

Về sau mặc kệ Hoàng giáo sư nói cái gì, các vị giáo sư khác cùng lãnh đạo trường đến giải quyết như thế nào, cô ấy đều không có vì chính mình biện giải.

Đối mặt với sự bôi nhọ cùng chỉ trích, cô ấy đều chỉ là bình tĩnh mà nhìn.

Mà khi Vân lão xuất hiện, sau khi chân tướng được vạch trần, cô ấy cũng không có mở miệng lên án mạnh mẽ phê bình.

Ngay cả thời điểm Vân lão hỏi lãnh đạo trường xử phát Hoàng giáo sư cùng Lục Viện, Giản Nhất Lăng cũng không có nói cái gì.

Thẳng đến khi Vân lão đi tới, cùng Giản Nhất Lăng nói, sẽ cùng lãnh đạo trường nói ổn thỏa, giúp cô ấy đổi một vị giáo sư khác.

Lục Viện đột nhiên chạy lại đây, quỳ gối trước mặt Giản Nhất Lăng, khóc thút thít cầu xin Giản Nhất Lăng, "Bạn học Giản Nhất Lăng, mình sai rồi, mình cầu xin cậu, xin đừng khai trừ mình! Mình cầu xin cậu! Mình nhiều năm như vậy nỗ lực đọc sách, bị khai trừ mình liền sẽ bị huỷ hoại toàn bộ! Mình cầu xin cậu! Mình biết lúc này đây mình sai rồi, mình thật như mèo thấy mỡ lợn mà mù quáng, mới có thể làm ra cái loại chuyện này, mình cầu xin cậu cho mình một cơ hội sửa đổi!"

Giản Nhất Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua Lục Viện, "Tôi không giúp được cậu, đối với xử phạt của cậu sẽ do lãnh đạo trường quyết định."

Mọi chuyện đều đã đến mức này, đã không phải Giản Nhất Lăng nói một câu không cần xử phạt cô liền không xử phạt.

Lục Viện sửng sốt một chút, sau đó lôi kéo quần áo của Giản Nhất Lăng nói, "Không! Không! Không phải! Cậu có thể cứu mình! Chỉ cần cậu nói cái bài nghiên cứu này mình cũng có phần, lãnh đạo trường cùng lão sư liền không thể phán mình tội sao chép! Chỉ cần cậu nói một câu, một câu là được!"

Giản Nhất Lăng từ chối, "Tôi sẽ không giúp cậu."

Sau đó lui về phía sau một bước, Lục Viện chưa từ bỏ ý định, lại hướng đến Giản Nhất Lăng.

Địch Quân Thịnh ngồi ở ghế bên cạnh duỗi tay, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà đem Giản Nhất Lăng kéo đến bên cạnh mình, sau đó nhấc chân cản lại Lục Viện muốn tới gần.

Cô ta muốn tiến đến, Địch Quân Thịnh liền lấy đế giày của mình cản trước mặt cô.

Lục Viện cũng bị nhân viên an ninh trường học kéo ra ngoài.

Những nhân viên an ninh này là Hoàng giáo sư gọi tới để xử lý Giản Nhất Lăng.

Kết quả lại dùng trên người Lục Viện sinh viên đắc ý nhất của chính mình.

Địch Quân Thịnh lôi kéo Giản Nhất Lăng hỏi lãnh đạo trường, "Mọi chuyện đã đến nước này, các vị lãnh đạo nên cho một cái kết quả đi?"

Lãnh đạo trường thở dài một hơi, tuyên bố kết quả xử lý đối với Lục Viện cùng Hoàng giáo sư đại khái là.

"Lục Viện khai trừ học tịch, loại bỏ kết quả trúng tuyển. Chờ tôi trở về cùng các vị lãnh đạo khác họp lại rồi sẽ ra thông cáo chính thức."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi