NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Thời điểm đi lên cầu thang, Tần Du Phàm cố ý đi gần lại Giản Nhất Lăng, thấp giọng dò hỏi cô.

"Giản Nhất Lăng, cô tới nơi này làm gì?"

"Làm việc."

Vẫn là cái kiểu bình tĩnh kia, không có phập phồng nhưng giọng nói lại rất mềm rất ngọt.

Tần Du Phàm vừa nghe thanh âm này của Giản Nhất Lăng, lại nhìn khuôn mặt nhỏ không có biểu tình gì kia, liền cảm thấy phiền.

Làm chuyện gì, còn làm được tới nơi này?

"Nói cho cô biết, bác cả của tôi cũng không phải là đối tượng để cô thực tập!"

Trong giọng nói của Tần Du Phàm lộ ra vài phần cảnh cáo.

Cô ấy biết Giản Nhất Lăng là sinh viên hệ y khoa.

Nhưng dù cho có là thiên tài như thế nào, mà chỉ là sinh viên chưa có được thực hành nhiều, thì không thể làm gì được!

"Ân." Giản Nhất Lăng đáp ứng một tiếng.

Hừ, nói cái gì với cô cũng là vô ích.

Vào phòng Tần Hoành Thuỵ, người đang nằm ở trên giường, hai bên đều có thiết bị chữa bệnh, để ngừa vạn nhất cần dùng.

Trong phòng còn có bác sĩ tư nhân, chuyên môn chiếu cố Tần Hoành Thuỵ.

Vân lão đến gần, Tần Hoành Thuỵ liền mở hai mắt.

Khí sắc của ông ấy thật không tốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ông bệnh thật sự nghiêm trọng.

Nhưng khi nhìn thấy Vân lão, trên mặt vẫn là lộ ra vẻ vui mừng.

"Vân lão tiên sinh! Ngài đã tới!"

"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, tôi lại đây là nhìn tình trạng thân thể của ông một chút."

Vân lão vội vàng nói với Tần Hoành Thuỵ.

Hai người có quen biết, cho nên thời điểm gặp mặt Tần Hoành Thuỵ khó tránh khỏi có chút cao hứng.

Tần Hoành Thuỵ khi bị bệnh ngay từ đầu người ông tới tìm chính là Vân lão tiên sinh.

Nhưng mà Vân lão tiên sinh cho biết mình lớn tuổi, làm nghiên cứu còn làm được, còn cầm dao giải phẫu, đã không được nữa rồi.

Vân lão không phải thoái thác, mà thật sự là không thể làm phẫu thuật.

Lòng có dư lực không đủ.

Tuổi lớn, mặc kệ là thể lực hay là lực tay, độ ổn định đều không bằng năm đó.

Không phục cũng không được.

Vân lão tiến lên đây, một bên nói chuyện một bên từ trên tay bác sĩ tư nhân tiếp nhận báo cáo tình huống của Tần Hoành Thuỵ.

Là một tập báo cáo chuẩn bệnh thật dày.

Vân lão tiên sinh sau khi nhìn một lần, liền đem báo cáo đưa cho Giản Nhất Lăng.

Kỳ thật bản báo cáo này Giản Nhất Lăng đã xem qua, chẳng qua lúc trước xem chính là bản điện tử.

Ở thời điểm Tần Hoành Thuỵ gửi đơn, cũng đã đem các thông tin về bệnh tình gửi đến trang web của bọn họ.

Lý Trác Gia lần trước tới cũng đã xác nhận qua một lần.

Lần này Giản Nhất Lăng tới phần lớn là xem tình trạng bệnh của bản nhân bệnh nhân, đương nhiên cũng thẩm tra đối chiếu xác nhận tính chính xác của báo cáo.

Người Tần gia trong phòng nhìn thấy Vân lão đưa báo cáo cho Giản Nhất Lăng xem, có chút khó hiểu, nhưng cũng đều không có phát biểu ý kiến.

Thấy tiểu cô nương xem báo cáo bộ dáng còn rất nghiêm túc, nhưng cô ấy hiện tại cũng đã có thể xem hiểu báo cáo liên quan đến căn bệnh về não bộ phức tạp như vậy sao?

Sau đó Vân lão liền cùng người Tần gia trong phòng nói về cuộc phẫu thuật lần này.

Từ góc độ của ông mà giảng giải cho mấy người Tần gia về quá trình phẫu thuật kia, để cho bọn họ không khẩn trương như vậy.

Trong phòng không khí rất là hài hòa.

Lúc này Tần Chí Cả cũng tới.

Tần Chí Cả vừa xuất hiện, trong phòng không khí liền thay đổi.

Tần Chí Cả không để ý đến người ngoài trong phòng, đi vào mép giường cùng Tần Hoành Thuỵ hàn huyên một phen, hỏi ông tình huống thân thể gần đây.

Sau đó liền đi vào vấn đề chính mà ông ta hôm nay đến đây.

"Anh họ, chuyện cổ phần kia, em cảm thấy anh hẳn là nên suy nghĩ lại cặn kẽ một phen, tập đoàn Tần thị của chúng ta nhiều năm như vậy sừng sững không ngã, một nguyên nhân rất lớn chính là sự đoàn kết của người Tần gia chúng ta, trên tay anh nắm giữ không ít cổ phần của tập đoàn Tần thị, nếu số cổ phần này rơi vào tay người ngoài, đối với Tần gia chúng ta thực là bất lợi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi