NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Bởi vì đây chỉ là sơ tuyển, quyết định xếp hạng thi đấu tài nghệ cuối cùng sẽ là tiến hành sáng tác ở hiện trường, cộng đồng đại biểu cho học sinh cùng giáo sư sẽ bỏ phiếu quyết định cuối cùng.

Cho nên hai tác phẩm này đều không hề nghi ngờ mà trúng cử, hơn nữa trong cảm nhận của ban giám khảo đây đều là tuyển thủ hạt giống.

Sau khi danh sách được công bố ở trên official website, Ôn Nhược không ngoài ý muốn thấy tên của mình ở trên này.

Nhưng mà cô kinh ngạc vì cái gì tên của Giản Nhất Lăng cũng xuất hiện ở đây?

Trong ấn tượng của cô, người em họ không học vấn không nghề nghiệp này, trừ bỏ thích ăn, cùng mấy người anh của mình làm nũng liền không có cái bản lĩnh gì đặc biệt.

Thời điểm buổi tối, Ôn Nhược cùng mẹ mình là Thái Thấm Nguyệt nói chuyện này.

"Con nói xem có khi cái người em họ này của con nó có một chút tế bào nghệ thuật hay không?"

"Con không rõ lắm."

"Cuộc thi đấu này sẽ tổ chức trực tiếp ngay tại hiện trường, vậy con bé hẳn là sẽ không đến mức làm giả, nhìn dáng vẻ vẫn là được di truyền một ít tế bào nghệ thuật của Ôn gia. Đúng rồi, con biết con bé nộp lên tác phẩm là cái gì không?"

"Con không rõ lắm."

Trang web chỉ công bố danh sách, cụ thể mỗi vị thí sinh nộp lên là tác phẩm gì không có nhắc tới.

"Mẹ khá tò mò, con bé có cái tài nghệ gì."

"Con thi đấu ngày đó mẹ dù sao cũng muốn đi, lúc đó không phải mẹ sẽ thấy được sao?"

"Nói cũng đúng."

###

Biết Giản Nhất Lăng tham gia thi đấu tài nghệ, lão phu nhân mệnh lệnh cho hai người con dâu của mình đều phải đi cổ động cho Giản Nhất Lăng.

Có bắt được giải thưởng hay không không quan trọng, quan trọng ở việc có tham dự!

Giản Nhất Lăng không đoán trước được Ôn Noãn cùng Nhiếp Quân sẽ đều theo tới.

Còn làm cho cô bảng tiếp ứng..

Địa điểm thi đấu tài nghệ là ở hội trường lớn quy mô một ngàn người của đại học Kinh Thành.

Hiện trường tới rất nhiều gia trưởng, cũng có người giống như Nhiếp Quân như vậy đem theo bảng tiếp ứng, nhưng là không nhiều lắm.

Thời điểm Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Noãn gặp nhau, nhìn thấy trong tay Nhiếp Quân cầm bảng tiếp ứng, theo bản năng mà cùng bà bảo trì một ít khoảng cách.

Cái người kêu là Nhiếp Quân này, xuất thân tuy rằng không kém, nhưng mà hành vi cử chỉ cùng với những người đàn bà đanh đá ở ngoài phố phường là không có gì khác nhau.

Nhiếp Quân mới mặc kệ nhiều như vậy, bà thích cháu gái nhỏ của bà, tiếp ứng cho cháu gái nhỏ của bà có cái gì mà mất mặt?

Thái Thấm Nguyệt lại cùng Ôn Noãn liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cơ hồ đồng thời nhắm mắt lại cùng một lúc.

Chuyện lần trước vẫn còn lưu ở đó.

Phương thức cùng quy tắc thi đấu rất đơn giản, tất cả các thí sinh lần lượt chọn lên sân khấu để thể hiện tài năng của mình.

Phía ban tổ chức yêu cầu khống chế thời gian biểu diễn là trong vòng nửa giờ, đối với những tác phẩm cần có thời gian dài để hoàn thành mà nói là thực không quá tốt.

Nhưng vì để tiến hành thi đấu thuận lợi, đây cũng là cần thiết muốn thỏa hiệp.

Giữa hiện trường có một ngàn người xem, trừ bỏ hai hàng phía phía là dành cho gia trưởng của các thí sinh, những chỗ khác đều là giáo sư cùng sinh viên đại biểu của cá trường đến tham dự, bọn họ mỗi người trong tay đều cầm một lá phiếu.

Người thứ nhất lên sân khấu, là biểu diễn thư pháp, trước mặt mọi người, viết một hàng chữ.

Chữ viết xinh đẹp lưu loát, đầu bút lông cứng cáp hữu lực.

Chỉ là thiếu một chút hương vị.

Vẫn là có chút quá mức non nớt, cần phải luyện bút pháp thêm.

Nhưng xét theo tài năng của một sinh viên đại học mà nói, đã phi thường không tồi.

Thái Thấm Nguyệt nhìn đến trong lòng thập phần khinh thường, người này cùng con gái bà so sánh còn kém xa.

Người thứ hai lên biểu diễn chính là diễn tấu đàn tranh.

Tác phẩm này lúc trước gửi đến ban tổ chức là bằng quay video.

Tại hiện trường biểu diễn hiệu quả so với xem video tốt hơn rất nhiều.

Tiết mục thứ năm là đến phiên Ôn Nhược.

Cô ở hiện trường vẽ một bức tranh thuỷ mặc.

Ôn Nhược thủ pháp lão luyện, cầm bút hữu lực.

Chỉ vài nét bút ít ỏi liền phác họa ra núi sông, lại một vài nét bút ít ỏi liền có thể vẽ nên toàn bộ bức tranh, ý cảnh cùng cảm giác liền ra tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi