NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Mặc kệ những người khác có thể cảm thụ được bức tranh thuỷ mặc sơn thủy này ưu tú ở chỗ nào, những giám khảo có sở trường ở phương diện này, đều có thể nhìn ra tới bản lĩnh của Ôn Nhược, đều đối với trình độ vẽ tranh của Ôn Nhược bội phục không thôi.

Còn có một vị giám khảo bởi vì quá thích tác phẩm của Ôn Nhược, nhịn không được liên tục cùng các giám khảo khác khen bức tranh của Ôn Nhược.

Cuối cùng sau khi Ôn Nhược vẽ xong, được mọi người đều nhất trí khen ngợi.

Một nữ sinh trẻ tuổi vẽ ra một bức tranh thuỷ mặc có ý cảnh như thế đúng là khó có được.

Một ngàn người ở trong phòng hội trường vỗ tay như sấm dậy.

Mọi người dùng tiếng vỗ tay để biểu đạt sự tán thành của bọn họ đối với Ôn Nhược.

Mấy người thi sau Ôn Nhược cũng chưa có thể vượt qua cô ấy.

Tiết mục thứ mười là Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng vừa ra tới, Nhiếp Quân liền bắt đầu kêu, "Tiểu Lăng Lăng cố lên! Tiểu Lăng Lăng con là giỏi nhất!"

Một câu nói này của bà làm cho mọi người ở chung quanh đều nhìn sang.

Quá mất mặt, Thái Thấm Nguyệt trong lòng đánh giá, ánh mắt lộ ra một tia chán ghét.

Giản Nhất Lăng vừa xuất hiện, nhân viên công tác liền giúp cô bưng lên một cái bàn, sau đó lại bưng một vài chén đồ vật.

Mọi người rất là buồn bực.

Đây là muốn thể hiện cái tài nghệ gì?

Đây là tới nấu ăn sao?

Thấy thế nào lại như đem lên một đống nguyên liệu nấu ăn vậy?

Thái Thấm Nguyệt lộ ra nụ cười nhạo, Giản Nhất Lăng này đang làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ là muốn đem tài nghệ nấu ăn ra thi đấu?

Ban giám khảo như thế nào cho con bé thông qua sơ tuyển?

Lại một lát sau, mọi người cuối cùng mới thấy rõ một ít, vật chứa bên trong các đồ vật đó đều là đường.

Bởi vì thời gian biểu diễn có hạn, đường này là được điều phối trước đó, sau mới đặt ở trong vật giữ ấm mới đưa tới trên sân khấu.

Mà hiện tại Giản Nhất Lăng trước mặt mọi người, lấy đường đã chuẩn bị làm ra một tác phẩm.

Ngay từ đầu mọi người thật không cảm thấy này có thể là cái tài nghệ gì.

Mọi người nhìn thấy tốc độ tay của cô thực mau, nhưng mà mỗi một động tác đều thực tinh chuẩn.

Giống như là một thiên chuy bách luyện nghệ nhân lâu đời giống nhau.

Dần dần, trên tay Giản Nhất Lăng đã có một cái hình thô sơ.

Lại một lát sau, mặt trên kia lại nhiều ra thêm nhiều chi tiết, một hình người nhỏ tinh xảo bắt đầu xuất hiện ở giữa tầm mắt mọi người.

Phi thường tinh mỹ, sinh động như thật.

Ngọa tào, đây là cái tác phẩm gì? Cư nhiên chỉ với một ít vật liệu, lại làm ra một tác phẩm tinh mỹ tuyệt luân như vậy?

Tay nghề này cũng quá khéo léo đi?

Còn không có hoàn toàn hoàn thành mà mọi người cũng đã bị tác phẩm này làm cho kinh diễm rồi.

Đặc biệt là một ít người yêu thích thế giới giả tưởng cùng cổ phong, đối với tác phẩm sắp hoàn thành trên tay Giản Nhất Lăng đều chờ mong giá trị đến muốn bạo.

Nhiếp Quân nhịn không được khen cháu gái nhỏ đáng yêu nhất của mình, "Không hổ là Tiểu Lăng Lăng, tay nhỏ thật là khéo léo, thứ đồ chơi làm bằng đường vậy mà có thể làm cho sống động như vậy, so với những cái được bán ở bên ngoài còn đẹp hơn! Khi còn nhỏ thích ăn đồ chơi làm bằng đường, trưởng thành chính mình tự làm đồ chơi bằng đường!"

Ôn Noãn ánh mắt nhu hòa mà nhìn con gái đang nghiêm túc thi ở trên sân khấu, ánh mắt ôn nhu đến cơ hồ có thể tích ra nước.

Con gái của bà, càng ngày càng có năng lực.

Nghe được âm thanh của Nhiếp Quân ở bên cạnh, Thái Thấm Nguyệt trong lòng cười nhạt, liền tính có thể làm ra cái đồ chơi bằng đường thì thế nào, bất quá chỉ là nghệ nhân ở gian hàng bên đường, làm sao có thể so với họa sĩ cao nhã cùng đánh đồng?

Tác phẩm này của Giản Nhất Lăng so với tác phẩm của những người khác tiêu phí thời gian muốn nhiều hơn một chút.

Chuyện này làm cho mọi người đều có chút lo lắng cô có thể trong nửa giờ là thời gian hạn chế của cuộc thi để hoàn thành tác phẩm này hay không.

Bởi vì lúc này Giản Nhất Lăng đã bắt đầu làm quần áo của nhân vật, mọi người đã có thể nhìn thấy sự tinh mỹ của tác phẩm, thật sự không đành lòng để cái tác phẩm này bị bỏ dở nửa chừng, bởi vì thời gian mà bị đào thải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi