NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Hồ Kiều Kiều xách theo phần cơm trưa đã được đóng gói tốt vào phòng học vừa rồi lớp An Dương mới học xong.

Đại học không có phòng học cố định, các khóa khác nhau đều có thể dùng chung một phòng học, sau khi tan học trong phòng học liền không có ai.

Hồ Kiều Kiều rũ mặt, một bên tháo hộp đóng gói cơm trưa, một bên nhỏ giọng phản bác lời An Dương vừa mới nói, thanh âm nghe có chút yếu ớt, "Nhất Lăng đã nói qua, tôi cần thiết phải làm cho tốt."

Bộ dáng này của Hồ Kiều Kiều, nhưng thật ra rất đúng với lời nói của mấy người bạn cùng phòng của An Dương: Cô vợ nhỏ.

"Không có việc gì, ở chỗ đại tỷ, tôi sẽ nói lại cùng với cô ấy, cô liền không cần lại đây." An Dương vội nói.

Nghe được lời này Hồ Kiều Kiều bỗng nhiên có chút khó chịu, "Dù sao anh chính là không vui khi nhìn thấy tôi có phải hay không?"

Do một phần tức giận, Hồ Kiều Kiều khi nói chuyện thanh âm tức khắc lớn không ít, nhưng như cũ không có khí thế gì, biểu tình ủy khuất nhiều hơn là tức giận.

"Không phải, tôi không có ý này.." An Dương vội vàng giải thích.

"Có phải anh muốn Mạc Thi Vận tới chăm sóc anh có phải hay không?" Hồ Kiều Kiều đột nhiên nhắc tới Mạc Thi Vận.

"Không thể nào, cô đừng nói bậy."

Kia đều đã là chuyện của bao nhiêu năm trước, như thế nào còn nhắc tới.

"Ai biết." Hồ Kiều Kiều rầu rĩ mà nói thầm.

Năm đó chuyện An Dương theo đuổi Mạc Thi Vận nháo đến mưa mưa gió gió, toàn bộ Thịnh Hoa cao trung đều biết.

"Cô ở đó nói hươu nói vượn cái gì vậy?" An Dương nóng nảy, rống lên.

An Dương giọng vốn dĩ liền lớn, tính tình cũng thẳng thắn, ngày thường ngang ngược ngông cuồng, lúc này giọng nói rống lên rất là dọa người.

Bị An Dương rống to, Hồ Kiều Kiều đôi mắt đều đỏ.

"Cô.. Cô như thế nào lại khóc?" An Dương bị dọa sợ, thanh âm lập tức mềm xuống dưới.

Cậu cũng không có muốn hung dữ với cô, cậu đây chính là thói quen.

Nước mắt của Hồ Kiều Kiều đã ở quanh hốc mắt.

"Cô, cô đừng khóc a, tôi, tôi, tôi sai rồi."

Gặp phải loại tình huống này, dù không biết mình làm sai chỗ nào, trước cứ nhận sai đi đã rồi tính.

"Anh sai chỗ nào?" Hồ Kiều Kiều trừng mắt nhìn An Dương.

"Tôi.. Tôi cũng không biết." An Dương nào biết đâu rằng mình rốt cuộc nơi nào chọc tới Hồ Kiều Kiều? "Dù sao tôi cùng Mạc Thi Vận là chuyện của 800 năm trước rồi."

"Vậy anh không cho tôi tới tìm anh.."

"Tôi là sợ cô quá vất vả, cô cũng còn phải học tập." An Dương giải thích nói.

Nghe thấy lời giải thích này, Hồ Kiều Kiều ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía An Dương.

An Dương tim đập nhanh hơn, "Cái kia, cô.. cô vừa mới tức giận, chính là bởi vì.. cô cho rằng tôi không thích cô tới tìm tôi sao?"

Hồ Kiều Kiều mếu máo, quay mặt đi.

Không có phủ nhận chính là thừa nhận.

Sau một lúc hoảng hốt, An Dương giống như hiểu ra cái gì.

"Hồ tiêu, cô có phải hay không cũng thích tôi?"

Hồ Kiều Kiều tức giận nói, "Ai thích anh? Còn cũng là sao! Còn có chị gái nào cũng nói thích anh sao?"

"Không có không có, tôi không phải có ý này, tôi không phải nói đến có ai khác cũng thích tôi, ý tôi là, là tôi, tôi thích cô."

An Dương vội vàng giải thích, bởi vì quá gấp, đều nói lắp.

Hồ Kiều Kiều ngốc lăng ra.

Sau khi hoàn toàn phản ứng lại, vội đem đầu rũ đi xuống.

An Dương có điểm gấp, bức thiết muốn biết câu trả lời của Hồ Kiều Kiều, "Cái kia.. Cho nên cô có phải hay không cũng thích tôi?"

Bọn họ hai người bởi vì Giản Nhất Lăng mà quen biết, thời gian đến bây giờ đã là ba năm.

Hồ Kiều Kiều đầu không có nâng lên, nhưng mà cũng không có lên tiếng phủ nhận.

An Dương giống như minh bạch cái gì.

"Hồ tiêu." An Dương kêu Hồ Kiều Kiều một tiếng.

An Dương cúi đầu, hôn Hồ Kiều Kiều.

Tuy rằng là lần đầu tiên hôn một nữ hài tử, nhưng này đều là bản năng của nam nhân.

Nhưng mà thực mau, liền lại tách ra.

Hai người mặt đều hồng như cua bị nấu chín.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi