NỮ PHỤ MUỐN LÀM QUẢ PHỤ

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời bị một mảng mây đen che khuất, phòng sách đột nhiên trở nên tối tăm.

Lục Lệ Hành bỗng bừng tỉnh, xuống lầu muốn đuổi theo, nhưng lại trơ mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh lên xe rời đi.

Ông nội Lục là người từng trải, nhìn ra có chút kỳ lạ, dò hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Lệ Hành khoanh tay đứng tại chỗ, giọng nói khàn khàn:

“Là cháu không tốt.”

Ông nội Lục nặng nề đặt tay lên vai anh, nói:

“Chuyện của người trẻ mấy đứa, ông không quản được. Nhưng mà ông nói cho con biết, là một người đàn ông, đã làm sai chuyện gì thì phải nhận sai, nên gánh vác những chuyện cần gánh vác.”

“Cháu nhớ rồi.”

Lục Lệ Hành nhìn về hướng chiếc xe rời đi, im lặng không nói gì.

Là anh quyết định thẳng thắn với Kỷ Khanh Khanh. Cho nên cho dù Kỷ Khanh Khanh phản ứng như thế nào, anh đều nên gánh vác.

Nhưng nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh không thể khống chế cảm xúc, anh lại cảm nhận được sự hối hận từ tận đáy lòng.

...

Kỷ Khanh Khanh ngồi khóc trên xe cuối cùng cũng không tới đoàn làm phim. Cô để tài xế đưa mình tới dưới lầu của chung cư, miệng bịa chuyện giải thích với tài xế rằng ban nãy ăn ớt cay nên mới chảy nước mắt để che đi sự thất thố của mình.

Tuy rằng không phải là thất tình, nhưng cũng là chịu tổn thương trong chuyện tình cảm, Kỷ Khanh Khanh cho rằng bây giờ mình có tư cách mua say rồi.

Cô chọn một đống rượu trong siêu thị, mang theo đôi mắt sưng đỏ, cô không dám ngẩng đầu. Nhưng mà dạo gần đây danh tiếng của cô quá nổi, cho nên vẫn bị cô gái thu ngân nhận ra, muốn ký tên còn muốn chụp ảnh. Nhưng sau khi ký tên xong, Kỷ Khanh Khanh uyển chuyển từ chối chụp ảnh chung, cũng hy vọng cô ấy không nói ra ngoài.

Cô gái thu ngân liên tục gật đầu bảo đảm.

Kỷ Khanh Khanh trả tiền, bỗng nhiên nhớ rới trước đây Lục Lệ Hành bắt cô phải nhận thẻ tín dụng, cùng với chuyện anh vung tiền như rác ở trung tâm thương mại để mua quần áo cho cô.

Lục ấy Lục Lệ Hành dặn dò cô dùng thẻ anh đưa đi mua cho ông nội Lục một chuỗi Phật châu. Nhưng cô lại tự cho mình là thông minh, không sử dụng thẻ của Lục Lệ Hành mà dùng thẻ của mình, còn nói rằng đó là quà mình mua tặng ông nội Lục.

Cô nhớ rõ khi ấy Lục Lệ Hành nghe được không sử dụng tiền của anh thì giọng điệu rất kịch liệt, sau đó kéo cô tới trung tâm thương mại mua quần áo cho cô.

Cho nên nguyên nhân Lục Lệ Hành tới trung tâm thương mại mua quần áo cho cô là bởi vì cô không dùng thẻ của Lục Lệ Hành để mua chuỗi Phật châu sao?

Cũng có nghĩa là, nhiệm vụ lần đó của Lục Lệ Hành là để cô tiêu tiền của anh sao?

Kỷ Khanh Khanh nở nụ cười tự giễu.

Lúc ấy cô vui vẻ vì một đống quần áo mà bình thường mình nghĩ cũng không dám nghĩ. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó đúng là mình từ mình đa tình.

Đó chẳng phải là Lục Lệ Hành đặc biệt mua cho mày, vui vẻ cái quái gì chứ?

Nói không chừng khi đó Lục Lệ Hành còn cho rằng mày không biết tốt xấu, phá hoại kế hoạch của anh.

Sau khi trả tiền xong, Kỷ Khanh Khanh mang theo rượu về chung cư.

Đóng cửa lại, Kỷ Khanh Khanh nháy mắt như bị rút cạn sức lực, trong giây lát đã hoàn toàn sụp đổ. Tùy ý đá đôi giày cao gót trên chân đi, mặt không biểu cảm đi vào căn nhà tối tăm, không bật đèn, tự coi mình là nhân vật nữ sa sút tinh thần. Cô đặt túi rượu lên bàn trà trong phòng khách, sau đó nặng nề ngồi lên ghế sô pha.

Cô còn tự hỏi tại sao mỗi ngày Lục Lệ Hành đều phải chung chăn chung gối với cô, thì ra là yêu cầu của hệ thống.

Không ngủ sẽ phải chết?

Nghĩ lại thì cô cũng rất quan trọng nhỉ?

Kỷ Khanh Khanh dùng răng mở một chai rượu, ngẩng đầu uống.

Còn làm trò trước mặt toàn bộ người trong công ty tặng hoa hồng cho cô, không cần nghĩ, chắc chắn lại là nhiệm vụ của hệ thống.

Lần đầu tiên cô được tặng hoa hồng, thế nhưng lại là không cam lòng tặng.

Còn có đi tới thành phố điện ảnh, tham gia chương trình, công khai quan hệ, cầu hôn.

Kỷ Khanh Khanh nghiêm túc suy nghĩ, chẳng thể nhìn ra chỗ nào là Lục Lệ Hành thật lòng, chỗ nào là nhiệm vụ của hệ thống.

Dù sao thì Lục Lệ Hành cũng chẳng giống kiểu đàn ông sẽ làm ra một màn cầu hôn lãng mạn như vậy.

Nhưng mà bản thân cô cũng chẳng tốt đẹp gì.

Cô đồng ý với ông nội Lục, gả cho Lục Lệ Hành, không phải là vì có ý đồ khác sao?

Cô và Lục Lệ Hành kẻ tám lạng người nửa cân, còn khó chịu cái gì nữa?

Đúng vậy, không cần phải so đo với Lục Lệ Hành, bây giờ Lục Lệ Hành yêu cô là được.

Kỷ Khanh Khanh hít sâu, cố gắng an ủi mình.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của khóa điện tử, tiếng mở khóa rất nhỏ, nhưng ở trong bầu không khí yên tĩnh này lại cực kỳ rõ ràng.

Cửa nhà được mở ra, sau đó là ánh đèn ngoài hành lang. Kỷ Khanh Khanh nhìn thấy được một bóng dáng, là một người đàn ông, dáng người cao lớn, như là…

Tạch…

Đèn sáng.

Ánh sáng trên đỉnh đầu quá chói mắt, Kỷ Khanh Khanh nhắm mắt lại theo bản năng.

Giọng nói của một người đàn ông vang lên:

“Chị, chị đến rồi?”

Kỷ Khanh Khanh nheo mắt, nhìn vẻ mặt bất ngờ của Kỷ Thành Hề. Sau lưng cậu ta là một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nghệ, ôm sach trong ngực, mang theo một cặp kính mắt, mặt không biểu cảm.

Mặt mày có phần giống Kỷ Khanh Khanh.

Vẻ mặt Kỷ Thành Hề khó chịu đặt hai cái túi lớn trên tay mình xuống mặt đất, nói:

“Nói chỉ đi mua mấy bình nước, kết quả thì suýt chút nữa đã dọn cả siêu thị về nhà. Kỷ Thành Ngọc, lần sau chị ra ngoài đừng gọi em nữa!”

Thì ra là hai chị em song sinh.

Kỷ Khanh Khanh cúi đầu, tiếp tục uống.

Kỷ Thành Hề nghi hoặc nhìn cô:

“Chị làm gì thế? Đến đèn cũng không mở.”

“Không nhìn thấy à? Tôi đang uống rượu, uống say.”

Kỷ Thành Ngọc ôm sách ngồi xuống ghế sô pha, đẩy gọng kính trên sống múi mình lên, thình lình vạch trần cô:

“Lần đầu tiên em thấy có người uống RIO* để say đấy.”

[*RIO: Một loại rượu hoa quả.]

Kỷ Khanh Khanh: “…”

Kỷ Thành Hề đặt trái cây mình mua ở siêu thị lên bàn, tùy ý nhìn qua rồi hỏi:

“Anh rể đâu ạ? Lần trước anh ấy giúp em giải quyết chuyện kia, em còn chưa cảm ơn anh ấy.”

Kỷ Khanh Khanh trừng mắt lườm cậu ra một cái, nói:

“Tôi còn chưa kết hôn, anh rể gì của cậu chứ?”

“Không phải là chuyện của tháng bảy sao?”

Nói xong, tựa như nhận ra được Kỷ Khanh Khanh không bình thường, cậu ta hỏi:

“Chị cãi nhau với anh rể hả?”

“Không có.”

“Đó chính là có.”

Kỷ Thành Ngọc ngồi bên cạnh cô bình tĩnh phân tích:

“Thời gian này uống rượu mua say đơn giản là vì hai việc, sự nghiệp và tình yêu. Gần đây chị cực kỳ nổi bật trong giới giải trí, cho nên không có khả năng là vì sự nghiệp. Vì vậy chỉ có thể là vì tình yêu. Em nghe Kỷ Thành Hề nói, Lục Lệ Hành yêu chị đến chết đi sống lại, cả ngày dính lấy chị không buông. Hôm nay chị lại một mình uống RIO ở chung cư mua say…”

Cô ấy tiến sát lại gần Kỷ Khanh Khanh, cẩn thận quan sát dáu vể để lại trên mặt Kỷ Khanh Khanh, hàng lông mày hơi nhíu lại:

“Hai mắt đỏ bừng có chút sưng, hiển nhiên là đãkhóc, có thể làm phụ nữ khóc chỉ có hai chuyện, một là bị người yêu lừa, hai là bị người yêu đề nghị chia tay. Chị và Lục Lệ Hành sắp kết hôn rồi, cho nên không có khả năng chia tay.”

Cuối cùng, Kỷ Thành Ngọc kết luận:

“Cho nên, Lục Lệ Hành lừa chị?”

Toàn bộ quá trình, Kỷ Khanh Khanh hơi cong môi, hỏi:

“Em học tâm lý học à?”

Kỷ Thành Ngọc đưa sách trong ngực cho cô xem, đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt lạnh nhạt, nói:

“Em học vật lý.”

“Chị cho rằng nếu em học tâm lý học thì rất dễ thành công đấy.”

“Cảm ơn, em sẽ nghĩ đến việc học hai bằng.”

Kỷ Thành Hề nghe Kỷ Thành Ngọc phân tích xong, lấy lại tinh thần, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Khanh Khanh, vội vàng hỏi:

“Anh, anh rể… Không phải, Lục Lệ Hành lừa chị á?”

Vốn dĩ cảm xúc đã bị chất cồn làm cho tê dại, lúc này bị Kỷ Thành Ngọc phân tích, Kỷ Thành Hề hỏi, lại bắt đầu lên men.

“Nói dối là bản tính của đàn ông, không có người đàn ông nào là không lừa dối chị.:

Kỷ Thành Ngọc lại tổng kết một lần nữa:

“Đàn ông đều chẳng phải thứ tốt lành gì.”

Kỷ Thành Hề nhìn cô ấy, nói:

“Kỷ Thành Ngọc, cái gì mà đàn ông đều không phải thứ tốt? Em không phải đàn ông à?”

Kỷ Thành Ngọc nhìn cậu ta, hỏi:

“Cậu cho rằng cậu là người đàn ông tốt?”

“Em có chỗ nào không giống đàn ông tốt? Không phải đàn ông tốt mà lại đi siêu thị cùng chị để mua túi đồ? Chị đây là ghét đàn ông! Chị như vậy sẽ không gả đi được đó có biết không?”

“Không gả được rất nghiêm trọng à?”

Kỷ Thành Ngọc cười lạnh:

“Tôi thật không hiểu được, vì sao phụ nữ phải gả cho đàn ông chỉ để tra tấn mình. Giống như Kỷ Khanh Khanh vậy, hoàn toàn có thể tự lập tự cường, không cần đàn ông vẫn có cuộc sống tốt. Một người sống cũng không đến mức nửa đêm mua say.”

“Chị thì biết gì chứ? Chị với anh rể là thật lòng yêu nhau, bạn trai bạn gái, vợ chồng cãi nhau không phải rất bình thường sao?”

“Lừa gạt không thể nhịn, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, đàn ông kia chỉ cần há miệng ra là không thể tin được.”

Kỷ Thành Ngọc nhướng mày:

“Huống chi chuyện này là do Kỷ Khanh Khanh nói với tôi.”

“Kỷ Thành Ngọc, đàn ông đã trêu chọc gì chị à?”

Kỷ Thành Hề trừng mắt lườm Kỷ Thành Ngọc một cái, sau đó lại cướp lấy chai rượu trong tay Kỷ Khanh Khanh, nói:

“Được rồi, chị đừng uống nữa, uống RIO không say được đâu, sẽ chỉ làm chị béo hơn thôi. Chị nói đi, anh rể lừa chị như thế nào?”

Kỷ Khanh Khanh im lặng một lúc, sau đó nói:

“Trước đây anh ấy không yêu chị.”

“Vậy chẳng phải rất vô nghĩa à?”

“Chỉ là trước đây anh ấy lừa chị, nói yêu chị.”

“Vậy bây giờ anh ấy yêu chị không?”

“Có lẽ là… Yêu.”

Kỷ Khanh Khanh im lặng trong giây lát, cằm hơi run run, nhìn mấy vỏ rượu trên bàn, đột nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy một chai rượu trắng trong tủ ra rồi rót vào miệng.

Kỷ Thành Ngọc còn chưa kịp cướp lấy thì đã thấy Kỷ Khanh Khanh rót vào miệng mấy ngụm lớn, vừa nóng vừa cay, nhfin thôi cũng thấy khó chịu.

“Đó là rượu trắng! Chị nghĩ chị đang uống nước à?”

Kỷ Khanh Khanh được Kỷ Thành Hề đỡ ngồi lên sô pha, men say dâng lên trong người, tầm mắt ngày càng mơ hồ. Rõ ràng uống rượu là vì một say giải ngàn sầu, để quên đi những chuyện kia. Ấy vậy mà tại sao càng uống say lại càng nhớ rõ ràng thế này.

Bảo cô gọi chồng, tặng hoa, đi thành phố điện ảnh, tham gia chương trình, công khai, cầu hôn.

Cô nghẹn ngào một tiếng, hốc mắt nóng lên.

Cô vốn dĩ cho rằng Lục Lệ Hành yêu cô như cô nghĩ, nhưng căn bản là không có!

Bọn họ mới sống chung không tới ba tháng. Nếu không phải là vừa gặp đã yêu, lâu ngày sinh tình trong ba tháng ngắn ngủi có thể thích đến mức nào?

Điện thoại để bên cạnh bỗng rung lên.

Kỷ Thành Ngọc cầm lấy, là Lục Lệ Hành gọi tới.

Không nhận.

Sau khi cúp máy mới phát hiện ra có hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ.

Năm phút sau, điện thoại lại vang lên.

“Ai thế?”

Kỷ Thành Hề nhìn thoáng qua, là Lục Lệ Hành. Trước khi Kỷ Thành Ngọc vươn tay tàn nhẫn cúp máy, cậu ta vội vàng cướp lấy điện thoại, nhận máy xong còn không quên trừng mắt lườm Kỷ Thành Ngọc.

“Alo, anh rể à, em là Kỷ Thành Hề, chị em đnag ở đây. Em muốn hỏi anh, anh đã làm gì chị em?”

Lục Lệ Hành ở đầi dây bên kia sửng sốt, hỏi:

“Kỷ Thành Hề? Chị cậu đâu? Đưa điện thoại cho cô ấy.”

“Chị em vẫn tốt, anh không cần lo lắng. Em muốn hỏi anh một chút, anh và chị gái em làm sao vậy? À không, anh đã làm gì chị gái em vậy?”

Lục Lệ Hành im lặng.

“Ai thế?”

Men say đã hoàn toàn dâng lên trong đầu Kỷ Khanh Khanh, mắt cô lờ đờ mông lung, cô lớn giọng hỏi Kỷ Thành Hề?

“Có phải Lục Lệ Hành không?”

Kỷ Thành Hề gật đầu.

Kỷ Khanh Khanh đứng dậy cầm lấy điện thoại trong tay Kỷ Thành Hề, đặt lên bên tai mình, mơ mơ màng màng nói:

“Lục Lệ Hành?”

Yết hầu Lục Lệ Hành lên xuống mấy lần, tay nắm chặt thành quyền, nói:

“Là anh.”

“Anh… Anh gọi điện thoại cho em là lại có nhiệm vụ gì à?”

Lời này của cô như một thanh kiếm đâm mạnh vào trái tim của Lục Lệ Hành.

Đã lừa gạt một lần, rất khó được người đó tin tưởng.

Đạo lý này Lục Lệ Hành hiểu, nhưng anh vẫn hy vọng có thể khơi dậy được sự tin tưởng của Kỷ Khanh Khanh thêm một lần nữa.

Anh khó khăn nói:

“Không có nhiệm vụ.”

Kỷ Khanh Khanh đã say lắm rồi, cô nói:

“À, vậy cúp máy đây.”

Lục Lệ Hành ngồi trong phòng sách tối đen, giật mình nghe tiếng “tút, tút” trong điện thoại, thật lâu cũng không có thêm hành động gì.

Đột nhiên, anh đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, vội vàng ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi