NỮ PHỤ NHƯNG VẪN CÓ THỂ TỒN TẠI



Nhật Bản, khu phố sầm uất tại phố Shibuya, một cô gái dáng người xinh đẹp, lả lướt, mặc bộ kimono màu hồng phấn, làm bật lên màu da trắng nõn nà của mình.

Một bên vai áo tuột xuống, phần đào trắng đẫy đà nhô lên.
Nét mặt yêu kiều, nằm tựa thân người vào lòng người của một nam nhân “xinh đẹp”.
Vĩ Triết và Thảo Thanh sau khi bay qua Nhật, cả hai luôn âu âu yếm yếm lấy nhau, không rời một tất.
- Nghỉ ngơi như thế là đủ rồi, mau chóng làm xong nhiệm vụ của mình đi.

Núi phía Tây! Cô hiểu ý tôi rồi chứ!
Vĩ Triết một tay nâng cằm của Thảo Thanh, ánh mắt gắt gao nhìn cô ta, giọng điệu nhắc nhở mà nói.
Thảo Thanh đương nhiên nhận ra, cô ta cúi đầu nép vào ngực trần của Vĩ Triết, môi mím chặt và nói:
- Em nhớ chứ! Đến khi có được đống tài sản bí mật đó của nhà họ Lý, chắc chắn em và anh sẽ hạnh phúc bên nhau rồi.
- Làm càn!
Đầy thân toả sát khí tức giận, Vĩ Triết hung hăng đẩy Thảo Thanh ra xa, vì đang ngồi nên cô ta bị mất thăng bằng, té ngã xuống nền nhà.
Ánh mắt hiện lên một cổ lo lắng, bất an nhìn Vĩ Triết, lúc nàu Vĩ Triết nói thêm:
- Đừng mơ tưởng nữa, phần tài sản đó cô tự mình giữ lấy đi, chẳng phải đây là điều cô muốn sao? Nếu có nó rồi thì đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

- Anh đang nói gì vậy, chẳng phải hai chúng ta đã hứa…!
Coong! Tiếng ly trà bằng sành rơi xuống sàn.

Vĩ Triết ném thẳng ly trà trên tay đập xuống người của Thảo Thanh.

Trà còn nóng, văng lên chân của cô ta, có chút xót liền rên nhẹ lên.
- Mơ tưởng, cô nghĩ cô xứng ở bên tôi.

Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
- Anh…
Vĩ Triết thẳng thừng xua đuổi Thảo Thanh, anh ta nhạn chóng đứng lên và đi ra ngoài.

Chỉ để lại người phụ nữ đáng thương đang nằm uất ức ở dưới sàn.

Thảo Thanh bị bỏ rơi, cô ta nỗi giận, ánh mắt hằn lên sự căm tức.
Tay nắm chặt vào góc áo của mình, đầu ngẫm nghĩ:
- Úc Noãn, Úc Noãn…tất cả đều tại còn đàn bà chết tiệt nhà mày!
…---------------------------…
Sau khi giải quyết được nhiều vấn đề khó khăn, từ ả Châu cho đến công ty của Lý Thắng.
Nhờ sự trợ giúp của Giang Mạc, công ty của nhà Lý Thắng được phất lên lại, cổ phiếu bắt đầu tăng cao không ngừng.
Để chúc mừng việc này, cả đám bạn Lý Thắng, Hoàng Tuấn và Trịnh Nhân đều cùng nhau tụ họp tại quán bar Loyal quen thuộc.

Tất nhiên họ còn rủ thêm cả Giang Mạc và Úc Noãn.
Đám bạn chơi chung với nhau, không thể nào thiếu được Giang Mạc.

Mà Giang Mạc là người có vợ, hiển nhiên cũng thuận tiện rủ thêm vợ của bạn, tức đại tẩu của bọn họ cùng tham gia.
Có điều Úc Noãn tỏ vẻ chán ghét, lắc đầu không muốn đi.

Bản thân cô sao mà quên được những nỗi nhục mà bọn họ đem lại cho mình.
Giang Mạc thân trong sạch, chưa từng đụng vào người của nữ nhân khác.

Nhưng Úc Noãn thì khác, bản thân của cô rất rõ mình chính là đã bị đám bạn của Giang Mạc làm nhục, còn là làm nhục trong lúc đang mang bầu.

Cô thật dơ bẩn! Nhưng sự ích ký trong tình yêu đã làm cô luôn muốn bên cạnh Giang Mạc.
Nhiều lúc tự ngẫm nghĩ, tại sao trước đó mình lại có thể tha thứ được cho Giang Mạc.
Trước kia chính hắn là người đối xử với cô tệ bạc nhất.

Thế mà bản thân vô năng không thể tránh xa được hắn.
Càng lúc hắn càng đối xử với cô tốt hơn, cô muốn tránh cũng không tránh được.
Là do cô quá yếu đuối, quá dại khờ!
Hay…là vì tình yêu còn tồn tại trong tim của chủ thân thể này, tình yêu mà “Giang Úc Noãn” dành cho Giang Mạc, có thể nói là rất sâu đậm.
Chính sự sâu đậm ấy, nên khi gặp lại Giang Mạc, nhìn thấy hắn thật lòng đối xử tốt với cô, cô cũng có chút rung động.

Rồi đến khi nghe thấy hắn nói chuyện với Thảo Thanh.
Nghe thấy hắn giải thích mọi chuyện, giải thích luôn cả cảm xúc mà hắn dành cho “Giang Úc Noãn”.

Lúc đó cô thật sự đã buông bỏ cảnh giác phòng bị với hắn, cô mở rộng tấm lòng của mình ra và đón nhận hắn.
Chính cô thật sự rất ích kỷ, ích kỷ đến mù quáng.
Cô biết rõ chính mình đã hứa với “Giang Úc Noãn”, còn tự nói mình là người luôn giữ uy tín, trân trọng lời hứa.

Vậy mà lại thất hứa, đem lòng yêu Giang Mạc.
Phải, cô yêu hắn, yêu hắn rồi…!
Cô yêu từng đoạn tình cảm của hắn, yêu từng hành động, cử chỉ ân cần của hắn.

Dù biết tất cả đều dành cho người phụ nữ tên “Giang Úc Noãn” thật sự.

Cô chỉ là kẻ giả danh, mang thân phận “Úc Noãn” này mà thôi.
Nhưng…xin hãy để cô ích kỷ một lần.

Ích kỷ vì bản thân của mình, ích kỷ muốn tình yêu cho riêng mình.
Sau nhiều lần ngẫm nghĩ, cuối cùng Úc Noãn đã dằn vặt bản thân, tự mình đánh gãy lời hứa với “Giang Úc Noãn”.

Cô muốn được nhận tình yêu, không phải thật sự dành cho mình cũng được, nhưng cô vẫn muốn nhận lấy nó.
…---------------------------…
Tối 7 giờ, Giang Mạc sửa sang lại quần áo, sau khi xong, hắn đi đến phòng của Úc Noãn.

Cốc cốc.

Gõ nhẹ lên hai tiếng.

Vài giây sau cửa liền mở.
Ở bên trong phòng, Úc Noãn đang ngồi thơ thẩn ở trước cửa sổ, cô đang nhớ đến những quyết định và suy nghĩ của mình.
Mắt sớm đã đỏ hoe, khi ra mở cửa, Giang Mạc nhìn thấy, hắn vội vàng dò hỏi Úc Noãn.

Cô chỉ lắc đầu bảo không có gì:
- Em đang xem phim, bộ phim có chút cảm động nên em mới khóc.
- Vậy sao, thôi đừng khóc, đừng xem bộ phim đó nữa.
Giang Mạc yêu thương ôm lấy cô, tay vỗ nhẹ lên lưng.

Sau đó hắn nói:
- Nếu em buồn thì đi chơi với anh không? Bạn bè của anh lâu ngày mới được tụ họp, sẵn tiện giới thiệu cho bọn họ biết em là vợ của anh.
- Chuyện đó…
Úc Noãn chần chừ, khó nói.

Hồi sau thì lại dứt khoát gật đầu.

Cô thật sự đồng ý đi cùng hắn.

Vì cô đang tính toán trong đầu, khi gặp đám người Lý Thắng, cô sẽ tự tay cầm chai rượu đập vào đầu từng người cho hả giận.
Lại nhớ, đến quán bar biết đâu Giang Mạc lại gặp đám hoa yêu nào đó rồi sao? Lỡ như cô bị mất chồng thì phải làm thế nào bây giờ!
Nên quyết định đi theo hắn, canh trừng hắn là điều nên làm nhất lúc này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi