NỮ PHỤ NHƯNG VẪN CÓ THỂ TỒN TẠI

Giang Ngọc Mỹ trước đây dù sao cũng xuất thân từ một gia đình đầy danh giá.

Bà là một vị tiểu thư đầy kiêu sa và cũng không kém phần thanh lịch.

Và hiện tại bà đang là vợ của người đứng đầu Giang gia.

Tức là cha của Giang Mạc.

Bà vốn là một người phụ nữ đầy quyền lực và quý phái, nhưng những việc như bếp núc này nọ, với bà vẫn rất chi là đơn giản.

Vì vậy chỉ trong vòng hai mươi phút, bà rất nhanh chóng nấu xong một bàn ăn.

Có đầy đủ thịt, cá, một món xào và một món canh đầy bổ dưỡng.

Rất thích hợp cho người vừa mới lành bệnh như Úc Noãn.

Lúc này từ trong phòng khách, Úc Noãn đang nằm nghỉ ngơi cũng đã bị mùi thơm từ phía trong bếp truyền đến.

Cô rất nhanh đã tỉnh dậy và đi đến nơi đang lan tỏa ra hương thơm ngào ngạt nức mũi ấy.

Đến khi nhìn thấy một bàn ăn đầy phong phú, mặt cô ngỡ ngàng, mắt chữ A miệng chữ O mà nhìn bàn ăn rồi lại nhìn đến bà.

Bà thì khi xoay người thấy cô, liền vui vẻ nhanh chân đỡ cô vào bàn ngồi.

Bà nói:

- Con tỉnh giấc đúng lúc lắm.

Bà nội còn tính tới kêu con dậy đây.

Cô cười cười rồi nói:

- Dạ.

Cơ mà sao bà nội lại nấu nhiều thế này, hai bà cháu chúng ta sao mà ăn hết được.

- Là ba người chứ không phải hai.

Nghe có tiếng nói từ phía sau vang lên, Úc Noãn vội vàng xoay đầu lại.

Thấy Giang Mạc đang đứng ở ngay cửa phòng bếp, cô đứng bật dậy và theo bản năng mà nói:

- Sao chú còn ở đây.

Cô vừa dứt lời chợt nhớ tới còn có mẹ hắn đang ở đây.

Vì vậy cô liền trở nên bối rối, chẳng biết phải ứng xử làm thế nào.

Cũng may, Giang Ngọc Mỹ lên tiếng giải hoà bầu không khí ấy.

Bà nói:

- Con trai con về rồi sao.

Đúng lúc lắm, vào ăn cơm thôi.

- Khoan đã bà nội…

Úc Noãn lên tiếng muốn ngăn cản, nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy bà nội lẫn cái tên Giang Mạc đó rất tự nhiên mà ngồi vào ghế rồi.

Giờ đây chỉ còn mỗi cô vẫn còn đang đứng, nhìn xuống thấy cả hai người đều nhìn chằm chằm vào cô.

Cô chợt thấy bản thân thật đáng xấu hổ, hành động lại có chút thô lỗ.

Thế nên bản thân đành an phận và ngồi xuống đúng vị trí của mình.

…--------------------------------…

Trong suốt cả bữa ăn cơm trưa, Giang Ngọc Mỹ nãy giờ chẳng ăn được bao nhiêu.

Bởi vì bà ấy đang rất là chi là bận rộn,.

Bà ấy bận gắp thức ăn vào bát cơm của Úc Noãn.

Món này rồi đến món khác cứ dồn dập kéo đến, chưa tới hai giây là bát cơm của cô đã đầy ụ.

Đầy đến độ mà nhìn phần cơm lúc đầu trong bát bây giờ đã biến mất, chỉ còn mỗi thức ăn mà thôi.

Cô có muốn ngăn lại vẫn không được, mỗi lần ngăn cản đều nghe thấy bà nói: “Ăn nhiều vào cho có sức khoẻ”.

Nghe bà ấy nói vậy cô chỉ biết ngậm ngùi nhận lấy mà ăn.

Còn tên Giang Mạc thì vẫn chẳng thèm ăn gì.

Nhưng mà hắn ta không phải bận gắp thức ăn cho cô, mà là hắn đang nhìn chằm chằm cô.

Điều đó khiến cô chẳng nuốt nỗi miếng cơm nào được.

Không khí cả bữa ăn có chút nhộn nhịp lên một chút.

Đa phần là nhờ vào sự nhiệt tình của Giang Ngọc Mỹ.

Và rồi lúc này, Giang Mạc buông đũa xuống, hắn lên tiếng cắt ngang cái bầu không khí:

- Mẹ.

Con sẽ cưới Úc Noãn.

- Cái gì…?/ Cái gì…?

Cả hai người Giang Ngọc Mỹ và Úc Noãn đều sững người khi nghe thấy hắn nói thế.

Hai người không bàn trước mà cùng chung một động tác.

Chính là nhìn thẳng trực diện vào Giang Mạc.

Hắn liếc nhìn người mẹ đang ngồi kế bên hắn, rồi lại nhìn về phía đối diện là Úc Noãn.

Miệng hắn nhếch lên cười ẩn ý.

Còn Úc Noãn thì vẫn còn sốc với câu nói đó của hắn, tâm trạng sau đó liền trở nên khó chịu, không thoải mái.

Cô liền lên tiếng gạt bỏ lời nói của hắn:

- Không được.

/ Được.

Cô nào ngờ Giang Ngọc Mỹ thế mà lại đồng thanh cùng lên tiếng với cô.

Nhưng quan trọng nhất chính là… Bà ấy đồng ý…

Ơi là trời, ai đó hãy cho cô mượn cái đồ ngoáy tai đi, thông sạch hai bên tai của cô luôn thì càng tốt.

Cô sợ mình bị lãng tai mất rồi.

Vì vậy, để bảo vệ cuộc hôn nhân của chính mình, cô liền lên tiếng hỏi lại Giang Ngọc Mỹ:

- Bà nội, bà đồng ý sao…?

- Đúng vậy, ta đồng ý tác thành cho hai đứa.

Khác với dáng vẻ sững sờ, có chút hoang mang của Úc Noãn.

Thì ngược lại, tâm trạng của bà lại vô cùng hài lòng và vui mừng.

Mới vừa nãy bà cũng khá là bất ngờ trước lời ngỏ ý cầu hôn của Giang Mạc, nhưng vài giây sau liền cảm thấy rất chi là hài lòng.

Dường như ba mươi lăm năm bà nuôi nấng đứa con trai này, lần đầu cảm thấy nó làm chuyện vừa đúng đắn vừa khiến bà vui mừng, hài lòng vô cùng.

Vì vậy nên bà chẳng ngần ngại mà đồng ý ngay.

Còn cô bị câu trả lời đầy chắc nịt của Giang Ngọc Mỹ làm cho cứng họng.

Cô thật chẳng biết phải đối phó như thế nào.

Và khi cô liếc sang nhìn cái tên đầu sỏ của mọi chuyện, thấy hắn tỏ ra vẻ đắc ý, cô liền cảm thấy bực tức lên.

Nếu như bà nội không có ở đây, thì thật sự cô sẽ chẳng ngần ngại mà lao đầu vào đâm chết hắn đâu.

Giang Mạc thấy vẻ mặt đen xì đó của cô, trong lòng cảm thấy đã thành công chọc ghẹo cô nên có chút vui vẻ và hài lòng, mãn nguyện.

Hắn đang chờ xem cô sẽ phản bác lại lời cầu hôn này của hắn như thế nào đây.

Thấy cô rơi vào bế tắc của ứng xử, hắn nghĩ chắc rằng cô sẽ đành ngoan ngoãn nhận lời.

Có điều mọi chuyện không như hắn tính toán rồi.

Vài phút sau cô lên tiếng, nói ra một câu làm xoáy tận tâm can của hắn:

- Con…con… con đã có chồng rồi..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi