NỮ PHỤ PHẢN DIỆN, CÔ CÓ ĐỘC

Trước khi Đường Hoan rời đi, Vinh Dịch đưa "túi chườm đá" giản dị được chế tác tạm thời cho cô.

Người đàn ông trẻ tuổi cười lưu manh, vươn tay xoa loạn tóc Đường Hoan, hận không thể rèn sắt thành thép[1] mà chọc chọc trán cô, vừa răn đe lại vừa nghiêm túc dặn dò: "Trên đường, em nhớ dùng nó để giảm dị ứng. Cơ thể em không thể uống thuốc linh tinh, chỉ có thể trị liệu bằng phương pháp vật lý kiểu này."

"Về sau không được ăn đồ cay, nghe không? Chờ hai năm nữa, có lẽ anh đã đứng vững ở thành phố Lâm, đến lúc đó em về, anh bảo kê cho em!"

Đường Hoan rất thích nghe những câu hứa hẹn đơn giản thô bạo kiểu này!

Ai không muốn mình đi ra ngoài có người che chở cơ chứ. Vì thế, cô gật đầu liên tục, tủm tỉm cười đáp: "Được."

[1]hận thiết bất thành cương (hận không thể rèn sắt thành thép): thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Thư ký Lý không sợ chết mà quan sát sắc mặt boss nhà mình, lúc đầu chỉ là nhiều mây, sau đó chuyển sang mưa rào mang theo sấm chớp, bây giờ thì... xem như là lũ quét bùng nổ.

"Lâm Dĩ Hoan." - Sau khi rời khỏi phòng dành cho khách, Tiêu Liệt mở miệng, sắc mặt cực kém.

Đường Hoan không kiên nhẫn nhíu mày: "Hiện tại cơ thể tôi không thoải mái, muốn xé bức thì chờ tôi khôi phục đã."

Nghe thấy câu nói đầy mùi thuốc súng của cô, Tiêu Liệt lập tức vươn tay túm lấy cổ tay cô. Anh không cẩn thận chạm vào chỗ bị mẹ Lâm bóp thành dấu vết xanh tím khiến Đường Hoan đau tới mức chửi thề trong lòng, cô lảo đảo, suýt nữa thì mất thăng bằng,

"Vừa nãy liếc mắt đưa tình với người ta, sao không thấy em khó chịu, giờ lại không thoải mái?" - Tiêu Liệt tức giận đến nỗi bắt đầu mở miệng châm chọc.

Đường Hoan còn chưa kịp đáp lời thì một giọng nói quái gở vang lên: "Chậc, đây không phải người đã từng là Tiêu tổng sao?"

Hai chữ "đã từng" được đặc biệt nhấn mạnh.

Kẻ tới mặc một bộ đồ tây thủ công màu xám đậm, nhìn qua trông vẫn còn giống người lắm, có điều, hắn ta không hề có khí tràng để chống đỡ "khí chất phi phàm" của bộ đồ tây nên trông cực kỳ xấu xí, thô tục.

Khi nhìn Tiêu Liệt, hắn ta không hề che dấu địch ý trong đáy mắt, nói chuyện cũng cực kỳ hùng hổ.

"Tôi nhớ đã từng gặp qua Tiêu tổng một lần, khi đó Tiêu tổng thân như tùng bách[2], sao giờ lại ngồi xe lăn?" - Ngày trước, hắn ta chỉ có thể đứng nhìn Tiêu Liệt từ xa bởi vì hắn ta là con riêng, sao được phép tới gần người thừa kế cao cao tại thượng cơ chứ?

Hắn ta vốn cho rằng cả đời này mình chỉ có thể làm một đứa con riêng bị người lãng quên, không ngờ vẫn còn cơ hội để xoay người.

[2]thân như tùng bách: dáng đứng thẳng tắp, cao lớn.

Tất nhiên, Tiêu Liệt biết kẻ trước mặt là ai.

Hắn ta là Tiêu Hải, người mới lên chức tổng giám đốc, là một con rệp mà ngày thường anh không thèm để ý, mới vừa đắc thế đã cắn loạn như chó hoang.

"Sao không nói gì? Chẳng lẽ sau khi phát hiện mình bị hỏng chân đã sốc đến mức câm luôn rồi?"

Người bò lên từ đáy xã hội, chịu khổ bao nhiêu thì miệng sẽ độc bấy nhiêu, ánh mắt cũng cực kỳ thiển cận, hắn ta không ngừng chọc giận Tiêu Liệt là vì nghĩ mình đã đứng ở nơi cao, có thể tùy ý dẫm đạp lên anh.

Chỉ là, hắn ta chưa từng nghĩ tới, người tài giỏi thì bất cứ lúc nào cũng có thể Đông Sơn tái khởi.

"Tham dự hôn lễ của người phụ nữ mình yêu, chú rể lại là anh em tốt của mình, cảm giác thế nào?"

Tiêu Liệt lạnh lùng trầm mặc, Tiêu Hải càng thêm hung hăng ngang ngược.

Sau khi nhìn lướt qua Đường Hoan, hắn ta bày ra dáng vẻ lưu manh, nói: "Có điều, cưới em gái cũng được. Khi lên giường nhìn thấy khuôn mặt giống hệt người phụ nữ mình yêu, đè lên em gái của người phụ nữ đó, có sảng khoái không?"

Đường Hoan:???

Cái đậu mịa mày, xé bức thì xé bức, lôi tao vào làm gì?

Đã vậy còn nói những lời ghê tởm nữa chứ!

Tiêu Hải lại cười nhạo: "A, ngại quá, tôi quên mất, chân của anh giờ hỏng rồi, có khi muốn đè cũng không đè được ấy chứ!"

Mặt mũi Tiêu Liệt âm u, tay nắm chặt thành quyền.

Có một số thằng hề thích nhảy nhót, tuy không xứng để anh chú ý nhưng khi mặc kệ cho hắn ta nhảy nhót như vậy, vẫn khiến anh cực kỳ khó chịu.

Ngay lúc anh nắm chặt tay thành quyền, Đường Hoan đã hung mãnh tung ra nắm đấm...

"Cút con mẹ mày đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi