Editor: Doris
Beta: Jen
Người nằm trên nệm cao su nửa mê nửa tỉnh, cả người nóng rang, lông mi không ngừng run rẩy cố hết sức mở mắt ra, ngây người nhìn khung cảnh xung quanh…..
Đây là một căn phòng xa lạ, nhìn cách trang trí thì giống với căn phòng mà cô đã ở trước đây nhưng mà căn phòng này quá xa hoa.
Từ từ, khách sạn……
Cô là ai? Cô đang ở đâu?….
Vài mảnh vỡ ký ức hiện lên trong tâm trí cô, thuộc về chủ nhân của thân thể này ư?
Tên của chủ nhân thân thể này cũng gọi là Tô Lạc.
Cô cố gắng đứng lên, trong đầu hiện lên rất nhiều nghi vấn. Bởi vì cô ở thế giới trước bị tai nạn xe, sau đó xuyên đến tiểu thuyết ngọt sủng 《 Ảnh đế yêu tôi 》 này.
Cô vô tình phát hiện ra quyển tiểu thuyết này không lâu trước đây bởi vì nữ phụ trùng tên với cô: Tô Lạc. Cho nên cô mới cố gắng đọc hết quyển tiểu thuyết này.
Cô mơ hồ nhớ ra Tô Lạc vì ghen ghét nữ chính mà biến đen.
Sau khi nữ phụ biến đen thì Tô Lạc cũng không còn hứng thú với quyển tiểu thuyết này. Bởi vì quá bận nên cô cũng không nhớ mình đã để nó ở đâu.
Hiện tại cốt truyện hình như đã đến lần đầu nữ phụ hãm hại nữ chính. Cô đưa cho nữ chính một ly rượu mạnh, nhưng mà đã sớm bị nam chính phát hiện, ăn miếng trả miếng.
Loại rượu này có vị như nước trái cây, hiệu quả rất chậm. Nếu là người bình thường thì uống một ly cũng lảo đảo.
Ở quán bar còn có tên gọi khác [ Ruợu Sa Đoạ ]
Trong truyện, sau khi nữ phụ uống ly rượu này liền bị nam diễn viên thích cô cưỡng hiếp….
Nam diễn viên đó là mặt người dạ thú, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Sau khi xong việc còn chụp ảnh đe dọa cô.
Điều kinh tởm hơn là anh ta còn hay chụp hình các bạn tình nữ khác rồi bán lấy tiền.
Nếu Tô Lạc không giúp anh ta có tài nguyên thì anh ta sẽ bán mấy bức ảnh này khiến cô bị sỉ nhục, mắng mỏ, không thể ngẩng đầu lên.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, nghĩ đến hắn ta chính là cầm thú thì không khỏi rùng mình.
Tay chân Tô Lạc rụng rời, cả người không có tí sức lực nào, đầu quay vòng vòng, mí mắt chẳng mở nổi, khiến cô muốn nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nghĩ đến cảnh sỉ nhục mà nguyên chủ phải chịu, Tô Lạc cắn đầu lưỡi, mùi máu chảy ra khắp khoang miệng, đầu óc Tô Lạc mới dần tỉnh táo lại.
Chân vừa chạm đất thì cô cũng không còn sức nữa, ngã nhào ra đất.
Cô cảm thấy ngực cô có chút đau, đó là cảm giác mà kiếp trước cô không có.
Cả người đau đớn khó chịu, cả người yếu ớt không có một tí sức lực nào, chân cô như đang đạp trên một cục bông bay lơ lửng.
Lần này cô không quan tâm nữa, cắn đầu lưỡi một lần nữa, chất lỏng lại chảy ra đầy khoang miệng.
Cô nhân lúc cơ thể mình còn tính táo nhanh chóng bò ra cửa.
Chắc hắn ta nghĩ cô ngất xỉu nên cũng không đề phòng cô. Cửa phòng vừa mở, cô nhanh chóng bò vào phòng khách.
Ở cầu thang phòng khách cơ thể cô nhói lên một lần nữa. Tô Lạc cắn răng tiếp tục bò về phía trước. Chất lỏng ấm áp trượt ra từ khoé môi. Dùng hết sức lực đứng dậy, mở cửa, loạng choạng dựa vào vách tường.
Phòng của nguyên chủ chắc ở gần đây….
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hành lang rất yên tĩnh, Tô Lạc dựa tường mà tìm. Cuối cùng cô đã thấy phòng 1203, lục khắp người của mình nhưng mà…. Không có điện thoại.
Trong người cũng không có thẻ phòng……
Lúc này, Lưu Uy đang đi tìm cô. Anh ta thấy cô đứng ở cửa phòng 1203 không biết cô đã tỉnh hay say rượu phát điên?
Say rượu phát điên cũng không sao! Cùng lắm thì đem người khiêng về phòng, dù sao thì không ai biết việc này!
Nếu đã tỉnh thì cũng dễ, chỉ cần nói Tô Lạc dụ dỗ hắn. Chỉ cần thành công chụp hình thì hắn không tin cô dám báo cảnh sát.
Lưu Uy vừa mới tắm xong, muốn nếm thử người đẹp trên giường thì phát hiện người đã chạy mất.
Vốn dĩ hắn đang chột dạ ở hành lang nhưng thấy gương mặt ửng hồng của Tô Lạc, đôi môi đỏ thì…..
Nhìn cô, anh ta đột nhiên nổi lên lá gan: “Tô Lạc, em làm sao vậy?”
Vừa nghe thấy tiếng của Lưu Uy, cả người Tô Lạc tóc tai dựng đứng. Lưu Uy thấy hành lang không có ai, thì đi về hướng cô.
Tô Lạc theo bản năng muốn chạy đi, mở miệng kêu cứu nhưng vừa mở miệng liền cảm thấy miệng như có thứ gì đó chặn lại, phát ra âm thanh khàn khàn rất khó nghe.
Bàn tay chạm đến phòng 1202 thì có một khe hở, đáy mắt Tô Lạc tràn ngập vui mừng, đúng là ông trời không phụ lòng người!
Cô nhanh tay mở cửa đi vào sau đó đóng lại. Nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của Lưu Uy ngoài cửa.
Toàn bộ sức lực đều cạn kiệt, trước khi hôn mê, trong đầu Tô Lạc chỉ có một suy nghĩ. Sau khi rời khỏi đây, phải làm cho Lưu Uy thân bại danh liệt.
Không biết qua bao lâu, khuôn mặt đỏ ửng của cô mới nhạt dần đi. Trước mắt cô chỉ là một màu đen, chỉ có một vài tia sáng bên ngoài chiếu vào một góc trong phòng.
Cô từ từ đứng dậy, hai tay ôm ngực, nằm lâu như vậy thật sự rất lạnh.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Ánh mắt đột nhiên nhìn xuống ngực, cả người sững sờ.
Bộ ngực gấp khúc như ngọn núi mà quả nhiên rất giống trong nguyên tác miêu tả… Rất là khủng nha!
Tô Lạc trong sách là người xinh đẹp tuyệt vời, gương mặt sáng sủa. Dáng người của cô cũng rất nóng bỏng….
Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp và vóc dáng hoàn mỹ thì nguyên chủ còn là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Vũ Sơn nha.
Từ nhỏ đã được cưng chiều, cơm áo không lo. Cô chỉ tùy tiện mua vài cái túi, vài bộ quần áo thì cũng bằng tiền lương mấy tháng của người bình thường.
Trong mắt nhiều người thì nguyên chủ rất được ông trời cưng chiều.
Được nhiều người cưng chiều từ nhỏ nên phát sinh tính tình kiêu ngạo.
Mà Tô Lạc được nuông chiều nên sinh hư, cô hay làm việc theo ý mình, chỉ cần vừa mắt thì cô sẽ bảo vệ nó đến cùng.
Tô gia nổi tiếng là bênh vực người của mình.
Nguyên chủ Tô Lạc và nữ chính Hạ Mạt Nhi cũng giống như vậy.
Hạ Mạt Nhi hợp mắt cô, cô liền đứng ra bảo vệ, sau đó hai người trở thành bạn tốt.
Lúc trước, khi Tô Lạc hãm hại Hạ Mạt Nhi cô liền suy nghĩ chắc nữ phụ sẽ không được như kế hoạch, có thể hại chính mình.
Đến chương hai, thấy nữ phụ bị xui xẻo.
Đừng có suy nghĩ hại người khác, chỉ cần trong lòng có suy nghĩ ác độc thì một ngày nào đó cũng sẽ hủy hoại chính mình.
Lúc ấy cô suy nghĩ, nếu mình là Tô Lạc thì mình cũng không làm chuyện như vậy, cũng không rơi xuống cảnh khó khăn chật vật như này….
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Chẳng lẽ vì nguyên nhân này cô mới xuyên đến quyển tiểu thuyết?
Hiện tại Tô Lạc cũng không thể tìm ra câu trả lời, chỉ biết rằng, cô ở thế giới thực đã chết!
Người bà yêu thương cô nhất cũng đã qua đời từ năm trước, ba mẹ thì cũng đã có tổ ấm gia đình riêng của mình….
Cũng chỉ còn cô đơn độc một mình…..
Sống chết của cô cũng không có ai lo lắng, khoé miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười chế giễu.
Cô nhìn màn đêm ở bên ngoài cửa sổ. Cô mở cửa phòng, đi thang máy đến sảnh khách sạn bởi vì cô không dám ở trong khách sạn nữa.
Người phục vụ thấy sắc mặt cô không tốt lắm, hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?
Tô Lạc gật đầu, nhờ anh ta thuê giúp mình một chiếc xe.
Anh ta ra ngoài gọi giúp cô một chiếc xe. Hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều mệt mỏi, nói một tiếng cảm ơn rồi đi đến chiếc xe.
Khuôn mặt người phục vụ đỏ bừng như mới uống vài ly rượu. Anh ta gãi đầu, nghĩ Tô Lạc cũng rất đáng yêu, không như người ta nói.
Cái gì mà tính tình kiêu ngạo, độc đoán….. Rõ ràng là rất xinh đẹp, ngay cả giọng nói cũng rất dễ nghe.
_______________