Editor: Doris
Beta: Jen
Nếu Cố tổng đã lên tiếng thì ông nhất định làm theo.
Hai hôm trước trời mưa dầm đến mấy ngày liền, hôm nay mặt trời lại lên cao. Từ Lai cũng lo lắng trời nóng quá mà diễn viên lại mặc đồ dày, phải dùng khăn ướt để lau cũng không phải biện pháp…
Thu âm thì thu âm đi, dù sao đa số phim trong nước bây giờ đều là hậu kỳ thu âm. Có chút lời thoại nhưng cũng phải tìm người lồng tiếng, coi như đang thúc đẩy ngành lồng tiếng trong nước.
Phim trường là một cái cung điện rộng lớn nguy nga, bây giờ đã có thêm vài điều hoà cùng với quạt. Trong chốc lát, nhiệt độ bên trong nhanh chóng hạ xuống, mát mẻ đến mức khiến người khác ngủ gật.
Ăn kem và trái cây xong, A Tình đến dặm lại lớp trang điểm cho cô. Tô Lạc cầm điện thoại lướt Weibo, cảm giác như có ai đang nhìn cô chằm chằm.
Cô ngẩng đầu, nhìn qua bên đó.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Lạc chớp chớp mắt rồi nhìn sang nơi khác, làm bộ như không có chuyện gì.
Cố Ngôn nhìn chằm chằm cô một hồi, khoé môi hơi mỉm cười.
Trần Nghị đi sau lưng há to miệng, đây là lần đầu tiên anh thấy Cố tổng nhìn một cô gái rồi cười…
Thật là, thật là đáng sợ!
Sau khi quay xong một cảnh thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Tôn Hoa Hoa còn đem theo cơm hộp đến. Phim trường còn hơi bề bộn, bọn cô dọn một góc, kiếm một bàn trà nhỏ, tìm hai cái ghế đẩu gỗ chắc chắn. Cô mở hộp cơm ra, đặt trên bàn trà.
Đồ ăn hôm nay rất phong phú, thịt cá cắt nhỏ, thịt kho tàu, khoai tây bào sợi, bắp cải trộn bò kho.
Tô Lạc tách đôi đũa dùng một lần, cầm lấy hộp cơm, gắp một đũa khoai tây bào sợi bỏ vào trong miệng.
Khoai tây bào sợi rất vừa miệng, không bị mềm hay bở, còn có chút chua chua, cay cay rất ngon.
Cô đang mặc một bộ quan phục, tay áo to rộng, động tác gắp đồ ăn không được thuận tiện cho lắm nên đành cởi bỏ một lớp áo ngoài, lộ ra đường cong được bó sát dưới lớp quần.
Trợ lý Trần Nghị có thị lực rất tốt, học theo Tôn Hoa Hoa, tìm một bàn trà, ngồi cách bọn cô không xa.
Cả người Cố Ngôn cao lớn, đôi chân dài ngồi trên một chiếc ghế nhỏ xíu chắc chắn, nhìn rất khổ sở.
Anh cầm lấy hộp cơm, nhìn vào đồ ăn trong hộp sau đó lại nhìn về phía Tô Lạc.
Đúng lúc này, Tôn Hoa Hoa ở bên cạnh nói với cô, Cố tổng đang ở kế bên ăn cơm hộp.
Tô Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại thản nhiên thu hồi tầm mắt.
Rất nhiều diễn viên đến sảnh chính hưởng máy lạnh nên chẳng có gì lạ cả.
Cô cúi đầu bỏ vào miệng một miếng thịt kho tàu, cắn một cái, trên đầu liền nghe thấy một giọng nói: “Chị Tô Lạc, em có thể chụp chị một tấm không?”
Tô Lạc nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn thấy là A Tình, cô cũng không nghĩ nhiều, tự nhiên nói: “Được thôi!”
Nói xong, cô còn giơ tay hình chữ V.
A Tình nhìn điện thoại, cả người rất vui vẻ: “Chị Tô Lạc, chị nhìn đi. Em chụp cũng đẹp đúng không!?”
Tô Lạc nhìn một cái, liền chú ý đến Vương Tiêu Tiêu.
Trợ lý cô ta đang cầm một túi lớn, bên trong là hộp trái cây thập cẩm. Trợ lý cô ta đi đến đây, còn Vương Tiêu Tiêu lại đi đến hướng bên cạnh cô.
“Đây là chị Tiêu mời mọi người! Chị Tô Lạc, cái này là của chị!”
Sau đó lại đưa cho Tôn Hoa Hoa và A Tình mỗi người một hộp. Tô Lạc liếc nhìn hộp trái cây trên bàn trà, rõ ràng là muốn so sánh trợ lý cô ta tốt hơn A Tình sao.
Bên tai nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn tràn đầy xa cách và lạnh lùng: “Tôi chưa bao giờ ăn đồ của người lạ tặng cả.”
Sắc mặt Vương Tiêu Tiêu tái đi.
Trần Nghị ở bên cạnh làm trò: “Tôi rất thích ăn, vậy nên cho tôi đi!”
Cô ta chưa bao giờ bị người khác từ chối, cũng may có trợ lý bên người Cố tổng đứng ra hoà giải, sắc mặt Vương Tiêu Tiêu lúc này mới tốt lên một chút.
Đứng nhìn anh ta trong chốc lát, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như cũ nhưng những đường cong vẫn gợi cảm như cũ, khiến người khác không kiềm lòng mà hét chói tai. Mũi cao thẳng, màu da lúa mạch khỏe khoắn…
Trước mắt Vương Tiêu Tiêu là người đàn ông đẹp trai và có nội hàm nhất trong số những người cô ta gặp qua.
Cố Ngôn nổi tiếng là người đàn ông kim cương, trong giới chưa từng có tai tiếng nào, ngày nào cũng bận rộn kinh doanh, chưa từng xuất hiện trước công chúng lần nào. Nghe nói lúc anh ta tiếp quản Cố thị thì phạm vi quản lí ngày càng ngày càng lớn.
Người đàn ông giữ mình trong sạch như vậy thì ở trong thương trường rất hiếm. Cũng có lời đồn nói Cố Ngôn không gần nữ sắc, đối xử với phụ nữ rất lạnh lùng xa cách, cơ bản không có ai lọt vào mắt anh.
Nhưng Vương Tiêu Tiêu vẫn hoài nghi, một người đàn ông hormone nam tính bùng nổ như vậy thì sao có thể không hứng thú với một người phụ nữ đáng yêu nũng nịu chứ?
Nếu có thể bắt lấy Cố tổng thì cũng đã bắt được một nửa giới giải trí là công ty giải trí Gia Hoà rồi! Công ty có nhiều tay to mặt lớn với nhiều tiểu thịt tươi, tiểu hoa đán như vậy, mỗi năm cũng đầu tư mấy chục bộ phim điện ảnh và truyền hình. Nếu Gia Hoà đồng ý nâng người thì không có ai không nổi.
Vương Tiêu Tiêu ngây người trong chốc lát, thấy Cố tổng cúi người ăn cơm, vẻ mặt nghiêm nghị và quý phái, giữa chân mày còn có chút không kiên nhẫn.
Vương Tiêu Tiêu không dám chọc giận anh, hậm hực mà rời đi.
Cố tổng đúng thật là không thương hoa tiếc ngọc chút nào!
Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Tô Lạc nhẹ nhàng nhếch lên nhưng rất mau lại buông xuống.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Chỉ là một nụ cười xem kịch không có ý nghĩa gì nhưng trong mắt Cố Ngôn, nó là một kỳ tích, một biến hoá long trời lở đất…
Cô ấy vừa mới cười với mình! Cười! Cười đó!
Cố Ngôn lại nhìn chằm chằm Tô Lạc, thấy cô ăn xong cơm thì đứng dậy, phủi mông rời đi.
Trần Nghị nhìn sếp mình nhìn chằm chằm cô gái rời đi, anh không khỏi nhìn lên trời…
Ngày thường thì bá đạo chuyên quyền, gặp chuyện thì đều quyết đoán giải quyết, thế nào mà khi gặp Tô Lạc thì lại giống như bị ma nhập.
Hình như có chút, ngu ngốc?
Cơm nước xong, Tô Lạc ra ngoài đi bộ tiêu cơm.
Vừa đúng lúc đụng phải Từ Lai và Lâm Phong nói chuyện, Tô Lạc lại nghe thoáng qua mấy từ “Tai nạn giao thông”.
“Ai bị tai nạn giao thông?”
Từ Lai quay đầu nhìn thấy Tô Lạc: “Là diễn viên đóng vai Lý Dịch.”
Lý Dịch là một người tài năng, đẹp trai, dáng vẻ thư sinh. Tìm diễn viên như vậy rất khó, khó khăn lắm mới tìm ra một người nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Tiền chi tiêu một ngày của đoàn phim như dòng nước tuôn ra, không thể nào chờ anh ta bình phục được.
Lâm Phong cũng rất đau đầu: “Làm sao bây giờ, biết kiếm đâu ra một người tới giúp đây!”
Diễn viên đóng vai nam sủng của Phùng thái hậu bị tai nạn giao thông, Tô Lạc sờ cằm: “Thật ra tôi có nghĩ đến một người!”
“Ai?” Từ Lai và Lâm Phong đồng loạt hỏi.
“Khương Dật Thần.”
Ánh mắt Từ Lai và Lâm Phong đồng thời sáng lên, lại nghĩ đến gì đó ánh mắt liền trở nên ảm đạm xuống.
Lâm Phong cau mày: “Một thái tử giải trí Tịch thị thì không có khả năng đâu!”
“Dù sao thì hai ngày nữa tôi cũng phải đi tham gia chương trình tuyên truyền cho《 Chạng Vạng 》, đến lúc đó tôi cầm kịch bản đi tìm cậu ta.” Tô Lạc có chút không cam lòng: “Không thử thì sao biết không được?”
Trên mặt Lâm Phong có chút vui mừng.
Từ Lai nhìn bóng lưng Tô Lạc rời đi, thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy đúng là ngôi sao may mắn của tôi mà!”
Mặc kệ chuyện này có thể thành công hay không, ít nhất nó cũng là một hy vọng.
Sau cảnh quay, Tô Lạc vén váy ngồi nghỉ ngơi ở chỗ của mình, ánh mắt nhìn lung tung một lúc, thấy Trình Chí Hạo trong đám người chạy vặt.
Tại sao hắn cũng đến đoàn phim?
Đúng lúc này, Trình Chí Hạo quay đầu, đẩy mấy người xung quanh ra rồi chạy đến đây: “Tô Lạc, nghe nói cô thích ăn bánh ngọt nên tôi cố ý đến cửa hàng ở phố Tây xếp hàng cả tiếng mới mua được đấy!”
Các nhân viên đang ăn bánh ngọt mới chợt nhận ra, thì ra là bọn họ được hưởng ké ánh sáng của Tô Lạc!
Thì ra là mấy nhà đầu tư đều “Quen Biết” Tô Lạc…
Giọng điệu nịnh bợ của hắn ta làm Tô Lạc rất chán ghét, đối với bánh ngọt cũng hết muốn ăn: “Hiện tại tôi không thích ăn lắm.”
Trình Chí Hạo nhìn gương mặt rạng rỡ của cô, có chút thất thần, rất nhanh lại lấy lại tinh thần: “Chuyện của Diêu Tuệ, tôi cũng không biết. Nếu trong lòng cô không vui thì trách tôi là được rồi, hôm nay tôi đến cũng là để bồi tội cho cô.”
Các nhân viên công tác đều đứng ở xa, chỉ thấy hai người đứng chung nói chuyện một lúc nhưng lại không biết nội dung là gì.
Giọng điệu vừa rồi của Trình Chí Hạo không biết là vô tình hay cố ý, nhưng đều khiến người khác hiểu lầm hai người có quan hệ không bình thường.
Tô Lạc nhếch mép, cười chế nhạo hắn: “Thay vì chơi trò thủ đoạn mồm mép thì anh nên chú ý việc làm ăn đi.”
Trình Chí Hạo đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, anh cho rằng thứ Tô Lạc nói chính là mấy người thủ đoạn ở công ty, nhưng lại không nhận ra ý trong lời nói của Tô Lạc.
Để ngăn người qua đường lẻn vào đoàn phim làm lộ tạo hình, nhân viên công tác đang dọn dẹp hiện trường. Tô Lạc mặc một bộ hoa phục đen tuyền, búi tóc sau đầu, trên đầu cài mấy cây trâm vàng, cả người đoan trang, khí chất không thể nói thành lời.
Mặt cô đẹp đến mức không thể diễn tả thành lời, như ánh ban mai sau đêm tuyết lạnh lẽo, xinh đẹp động lòng người. Cô đứng im lặng ở trong phim trường cũng đã trở thành tiêu điểm của mọi người…
Lần đầu Trình Chí Hạo gặp cô, cô cũng giống như bây giờ. Đứng giữa đám người, giống như một con công nhỏ xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, đối với ai cũng là bộ dáng hờ hững.
Khi đó, cô là một cô gái rất đặc biệt.
Tuổi trẻ của thanh niên, liền động lòng.
Sau đó anh lại biết được, cô chính là thiên kim của Tô gia, Tô Lạc.
Một đoạn tình cảm thầm kín không dám thổ lộ, cứ như vậy cất giấu đến chết.