Editor: Doris
“Ngày mai chúng ta đi leo núi, thế nào?” Đầu tháng cô phải chuẩn bị tiến tổ, tháng sau Cố Ngôn cũng phải đi công tác nên rất bận rộn, không có thời gian vào đoàn phim thăm ban.
Có lẽ sẽ có một khoảng thời gian cả hai không thể gặp nhau.
Tô Lạc suy nghĩ một lát: “Ngày mai em không rảnh, Chu Lộ Lộ vừa đóng máy nên cô ấy hẹn em đi ăn cơm, em lỡ đồng ý mất rồi.”
Cố Ngôn nhướng mày: “Không sao.”
Một lúc sau đã lái xe đến tiểu khu biệt thự.
Tô Lạc vén váy, bước xuống xe: “Anh lái xe về chậm thôi, chú ý an toàn.”
Nghe giọng điệu quan tâm của cô, Cố Ngôn cười khẽ, nói: “Anh biết rồi, em đi trước đi, anh nhìn em vào nhã đã.”
Tô Lạc gật đầu, nâng váy rời đi.
Buổi sáng 7 giờ rưỡi.
Tô Lạc chạy bộ xong về lại phòng mình.
Cô tắm qua nước ấm, đổi một bộ đồ ngày thường rộng rãi, dùng một chiếc dây buộc tóc, buộc tóc ra sau đầu.
Dì Trần đã làm xong bữa sáng, có chả giò chiên, bánh bao trứng, cháo đậu xanh, trứng luộc, một món kho và một đĩa đậu que, tất cả đều là những món bình thường hay làm.
Cơm nước xong, Tô Hào đi làm như thường lệ.
Giang Ninh ra vườn cắt tỉa một ít cành lá, hái những bông hoa mong manh sắp nở.
Trên bàn trà ngoài phòng khách có đặt một bình hoa, Giang Ninh một tay cầm kéo, tay còn lại cầm những cành hoa bà mới hái được cắm vào chiếc bình mới rửa.
Toàn bộ phòng khách đều tràn ngập hương hoa nồng nàn.
Tô Lạc dọn lại phòng mình một lần nữa rồi mới xuống lầu, ngồi trên sô pha đối diện Giang Ninh.
Bởi vì hơi nhàm chán nên cô mở điện thoại lên lướt Weibo.
Top 1 hot search Weibo —
“Chuyện tình bí mật giữa Khương Dật Thần và Hạ Mạt Nhi bị phanh phui!”
Phía dưới là những tấm ảnh chụp chung trước ống kính của hai người bọn họ.
Tấm thứ nhất là trên thảm đỏ ngày hôm qua, hai người trai tài gái sắc khoác tay nhau.
Tấm thứ hai, bọn họ ăn kem ở tiệm bánh ngọt, hai người ngọt ngào nhìn nhau.
Hạ Mạt Nhi nhìn Khương Dật Thần, đối phương cũng tươi cười nhìn cô.
Tô Lạc biết đây chắc hẳn là báo lá cải, toàn do mấy tay nhà báo bịa đặt mà không có bằng chứng.
Chỉ vì muốn lấy được độ hot và lượt truy cập.
Hạ Mạt Nhi và Trình Tống chắc là đang ở bên nhau mới đúng! Tô Lạc đoán vậy.
Vì cô hoàn toàn không biết cốt truyện về sau của quyển tiểu thuyết《Ảnh đế yêu tôi》.
Cho nên chỉ có thể đoán mò.
Tô Lạc rời khỏi Weibo, tiện mắt nhìn tin tức đầu đề của hôm nay một chút, tất cả đều là tin tức liên quan đến Hạ Mạt Nhi.
Kèm cùng với các scandal.
Cái gọi là scandal đó đều là những thứ chưa có bằng chứng, toàn bộ đều là do có người dội nước bẩn.
Giống như có một nhân viên công tác của một đoàn làm phim nào đó mà Hạ Mạt Nhi tham gia nói rằng Hạ Mạt Nhi dựa vào quy tắc ngầm để đi lên.
Không có đầu óc, tính tình lại không tốt, ở đoàn phim thường xuyên giở chứng tiểu thư, hiện tại lại ở bên thái tử truyền thông Tịch thị.
Nếu không phải dựa vào quy tắc ngầm thì sao người không có bối cảnh gì như cô ta lại có thể hot như vậy trong giới giải trí chứ?
Người có diễn xuất tốt hơn cô ta không phải là không có nhưng tại sao chỉ có một mình Hạ Mạt Nhi nổi tiếng?
Rồi lại bàn về diễn xuất của Hạ Mạt Nhi, có rất nhiều người tham gia vào, nói là lúc trước cô ấy cố gắng nỗ lực như vậy thì nổi tiếng là đúng rồi.
Cũng giống như các minh tinh khác, vì tiền mà kịch bản gì cũng nhận, có người cùng lúc diễn ba bộ phim, nhân phẩm cực kỳ thấp kém.
Thậm chí còn lòi đâu ra một đoạn phỏng vấn Hạ Mạt Nhi vào mấy năm trước.
Cắt câu lấy nghĩa nên khiến Hạ Mạt Nhi trở nên xấu xa trước công chúng, ngay cả những người qua đường cũng có ác cảm với Hạ Mạt Nhi.
Những tin tức đó chủ yếu xoay quanh ba vấn đề này của Hạ Mạt Nhi, mấy người nào đó đều ra sức dẫm Hạ Mạt Nhi để leo lên.
Lấy kinh nghiệm nhiều lần bị bôi xấu của Tô Lạc, cô chắn chắn Hạ Mạt Nhi đang là cái gai trong mắt của một người.
Không thể gặp Hạ Mạt Nhi cũng tốt, nhân cơ hội này hạ gục cô ấy.
Đối với Tô Lạc, suy nghĩ cách dẫm đạp người khác để leo lên còn không bằng tự nâng cao diễn xuất của chính mình.
Như vậy thì mới có thể bò lên được tầng trên.
Nhưng lại có người cố tình nói sai trọng điểm.
Không cố gắng nâng cao diễn xuất, mỗi ngày đều suy nghĩ cách xào độ hot, suy nghĩ cách khiến người khác chú ý…..
Người xem cũng không phải kẻ ngốc, dễ bị người khác dắt mũi.
Làm một diễn viên, dù bạn có nổi tiếng đến đâu mà không có một tác phẩm tiêu biểu, lại dùng tai tiếng để nổi thì sớm muộn gì cũng flop [1].
[1] Raw là 糊穿地心 (Hồ xuyên địa tâm), đây là từ ngữ mạng, ý chỉ những ngôi sao lúc đầu hot ơi là hot, sau đó lại chìm dần.
Tô Lạc cũng rất thích tính cách của Hạ Mạt Nhi, lần trước cô ấy đã đứng ra bảo vệ cô…
Tô Lạc đăng một tấm hình một tay che ánh nắng, còn @Hạ Mạt Nhi.
Khương Dật Thần cũng đứng ra bác bỏ tin đồn, nói mình và Hạ Mạt Nhi chỉ có quan hệ bạn bè.
Bạn tốt nên vui vẻ đi ăn bánh ngọt chung với nhau, chỉ vậy thôi. Hơn nữa anh không hy vọng giới truyền thông bịa đặt những tin đồn không có căn cứ.
Nhưng mà người bôi đen Hạ Mạt Nhi lại không chịu dừng tay.
Còn sờ đến cả Weibo Tô Lạc, mắng cả cô và Hạ Mạt Nhi.
Thậm chí còn có nhiều người dùng từ ngữ xúc phạm đến cô và người nhà cô.
Mà những chuyện này là những thứ Tô Lạc không thể nào chịu đựng.
Lúc trước cư dân mạng mắng cô, Tô Lạc chỉ xem như bị chó cắn một phát.
Cô sẽ không so đo với chó, cũng không ngồi xuống cắn lại chó.
Nhưng một khi đã kéo người nhà cô vào thì đừng mong cô nương tay.
Tô Lạc nhìn người phụ nữ dịu dàng, nhã nhặn đang ngồi trên sô pha, cô lặng lẽ rời khỏi phòng khách.
Về phòng mình ở trên lầu.
Tô Lạc gọi điện thoại cho Tôn Hoa Hoa: “Em sẽ gửi chị tên Weibo của những người đó, chị điều tra kỹ càng giúp em nhé. Sau đó mời luật sư, khởi tố hắn ta tại tòa án địa phương, gửi đơn luật sư cho hắn nữa.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Tôn Hoa Hoa nói: “Được, còn chuyện bồi thường thì sao?”
“Tình huống cụ thể thì chị có thể nói luật sư liên hệ với em.”
Cúp điện thoại, Tô Lạc thoát Weibo.
Chu Lộ Lộ gọi điện đến: “Tôi đã xuất phát rồi, tôi đợi cô ở trung tâm thương mại nhé.”
“Được.” Tô Lạc cúp điện thoại, đi xuống lầu.
Trong phòng khách, Giang Ninh đang ngắm nhìn bình hoa trên bàn trà.
Thấy Tô Lạc xuống lầu, bà ấy đắc ý khoe tác phẩm cắm hoa của mình: “Lạc Lạc, con xem.”
Tô Lạc đi đến đánh giá.
Cô không hiểu loại nghệ thuật cắm hoa này lắm nên đánh giá rất đơn giản: “Mẹ kết hợp màu sắc và các loại hoa rất đẹp.”
Cũng rất giống với ấn tượng mà Giang Ninh để lại cho người khác. Đơn giản, lịch sự và tao nhã.
Giang Ninh có chút ngoài ý muốn: “Thật sao?”
Tô Lạc gật đầu: “Đúng vậy, con rất thích phong cách tối giản này.”
Lời cô nói đều là thật lòng.
Giang Ninh vui mừng khôn xiết.
Mặc dù bà ấy cũng có mấy người bạn nhưng bọn họ đều ra ngoài đi dạo hoặc uống trà chiều.
Sở thích của các quý phu nhân ấy khá giống nhau, họ đều thích chơi mạt chược. Ngày thường đều tán dóc về mấy chủ đề tạp chí hay chơi mạt chược thôi, Giang Ninh chẳng thể xen vào câu nào.
Cho nên đa số thời gian Giang Ninh đều ngồi ngây ngốc ở nhà.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bị bầu không khí yên tĩnh bao vây cho nên tính tình bà cũng dịu dàng hơn, thích những món đồ thủ công được làm bằng mây, cắm hoa hoặc đàn những bản nhạc bằng đàn tranh.
Đây là cuộc sống mà bà ấy muốn.
Ban ngày, Tô Hào đi làm nên trong nhà cũng chỉ có bà và Tô Lạc.
Nhưng cắm hoa hay đàn tranh, Lạc Lạc không cảm thấy hứng thú lắm.
Trước đây Lạc Lạc và bà rất ít khi nói chuyện với nhau.
Cũng không biết từ khi nào Lạc Lạc đã thay đổi, trở nên hiểu chuyện hơn.
Biết đau lòng cho người khác, cũng biết quan tâm đến bà.
Tháng 5 năm nay, bà mặc một chiếc váy dài, đánh đàn tranh dưới tán cây……
Lạc Lạc ngồi ở một nơi không xa, chống cằm nhìn bà.
Vẻ mặt có sùng bái, có ngưỡng mộ, cũng có ngạc nhiên…. Sau này, Giang Ninh vẫn luôn nhớ đến ngày hôm đó, tựa như trở về thuở Lạc Lạc còn nhỏ.
“Con ra ngoài ăn cơm với bạn, mẹ muốn ăn gì không để con mua về?”
Giang Ninh hoàn hồn, lắc đầu: “Con với bạn đi chơi nhé, về nhà sớm một chút.”
Tô Lạc mang chiếc túi trên vai, đi đến cửa nói: “Vâng ạ.”
Hôm nay cô lái chiếc Ferrari màu trắng, là quà sinh nhật lúc trước Tô Hào tặng cho nguyên chủ.
Đậu chiếc xe vào bãi đỗ xe, Tô Lạc đi đến nhà hàng tìm Chu Lộ Lộ.
Trên đầu Tô Lạc đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên mũi lại có thêm một chiếc kính râm. Cô mặc một bộ đồ đơn giản, rộng rãi, áo phông trắng kết hợp với quần short, lộ đôi chân dài thẳng tắp.
Bởi vì chiều cao và khí chất nổi bật của mình nên khi ở trong đám đông, Tô Lạc giống như hạc trong bầy gà. Có điều người qua đường nhìn cô vài lần cũng chẳng nhận ra.
Có người vỗ vai cô, Tô Lạc tưởng là Chu Lộ Lộ, quay đầu lại thì thấy người ấy đang cười, cô sửng sốt.
Thẩm Tịch cười khanh khách: “Vừa rồi em thấy chị ở bãi đỗ xe, cảm thấy hơi quen quen!”
Tô Lạc nói: “Cô cũng đi dạo ở đây sao?”
“Dạ, em đến đây mua chút đồ.” Thẩm Tịch có chút vui vẻ: “Chị đến đây mua đồ hay đi dạo với bạn vậy?”
Tô Lạc trả lời: “Hẹn với bạn. Đúng rồi, nếu cô không vội thì chúng ta có thể đi cùng nhau.”
“Được thôi!” Thẩm Tịch đồng ý mà chẳng cần suy nghĩ,
Tiếng điện thoại vàng lên, Tô Lạc nhận điện thoại: “Chị đang đợi ở thang máy. Đúng rồi, vừa nãy gặp một người bạn, lát nữa sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
Chu Lộ Lộ ở đầu dây bên kia đang sờ cằm suy nghĩ: Tô Lạc dẫn theo bạn đến? Chẳng lẽ là Cố tổng đó?
Ây da, vậy chẳng phải cô sẽ trở thành bóng đèn sao?
Tưởng tượng đến cảnh mình phải chứng kiến “Vợ Chồng Lạc Ngôn” tình chàng ý thiếp thì….
Ngọn lửa buôn chuyện trong lòng Chu Lộ Lộ bắt đầu nhen nhóm.
Sau đó lại nhìn thấy Tô Lạc dẫn theo một cô gái đứng trước mặt cô.
Chu Lộ Lộ không tin, còn cố nhướng cổ nhìn kỹ người đứng phía sau thêm vài lần.
Tô Lạc bối rối, theo tầm mắt của cô ấy nhìn về người đứng sau mình: “Nhìn gì vậy?”
Chu Lộ Lộ hơi thất vọng: “Không có gì, người này là bạn mà cô nói đó hả?”
Tô Lạc gật đầu: “Cô ấy tên là Thẩm Tịch.”
Sau đó quay đầu giới thiệu Thẩm Tịch: “Đây là Chu Lộ Lộ, chắc cô cũng biết.”
Thẩm Tích chính là một fan trung thành của phim《Bắc Ngụy Bí Sử》, cô ấy gật đầu như gà mổ thóc: “Biết chứ, em cũng rất thích Hoa Mộc Lan.”
Nghe thấy người khen mình, Chu Lộ Lộ hơi ngại ngùm sờ mũi.
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn đối phương, cô là một người nhan khống. Đối với những người lớn lên xinh đẹp thì cô đều không kiềm được sự nhiệt tình.
Mà Thẩm Tịch có gương mặt rất xinh đẹp, không hề thua kém bất kỳ nữ diễn viên nào trong giới giải trí. Cô ấy là kiểu người mềm mại, nhẹ nhàng, mang đến cho người khác cảm giác muốn nâng niu trên lòng bàn tay.
Chu Lộ Lộ cảm thấy cô gái này rất xinh nên thái độ cũng trở nên nhiệt tình hơn, cô nhìn Thẩm Tịch, nói: “Bên ngoài rất nóng, cô muốn uống đồ lạnh hay ăn kem không?”
Thẩm Tịch nghe lời đề nghị của Chu Lộ Lộ, trong lòng cháy lên ngọn lửa thèm kem.
Tô Lạc gọi cho mình một ly nước ép nho.
Chu Lộ Lộ liếc nhìn Tô Lạc, bộ dáng muốn nói nhưng lại thô.
“Sao vậy?” Tô Lạc hỏi.
“Cô biết Hạ Mạt Nhi đang quen Trình Tống không?”
“Sao cô lại biết?”
Nhìn vẻ mặt Tô Lạc thì không có gì bất ngờ lắm.
Chắc là cô đã sớm biết.
Chu Lộ Lộ đưa điện thoại qua: “Trình Tống và Hạ Mạt Nhi vừa mới công khai nửa tiếng trước.”
Tô Lạc nhìn chằm chằm bài đăng cùa Trình Tống trên Weibo —
“Biết em đã 489 ngày, anh rất vui sướng, cũng rất hạnh phúc @Hạ Mạt Nhi.”
Không ngờ Trình Tống có thể công khai ngay lúc này, công khai với người đang bị người khác đẩy xuống đầm lầy.
Chắc anh ta nghiêm túc với Hạ Mạt Nhi.
Thẩm Tịch không thấy hứng thú lắm với mấy tin đồn của giới giải trí nhưng cô đã nghe qua Hạ Mạt Nhi và Trình Tống.
Một người là nữ diễn viên đang lên, diễn xuất không tệ. Thẩm Tịch cũng đã xem qua phim cô ấy đóng, cũng khá thích Hạ Mạt Nhi.
Người còn lại là Trình Tống, là ảnh đế. Trong tay có hợp đồng đại diện cho một hãng điện thoại trong nước, còn giữ vai trò đại sứ thương hiệu của một thương hiệu lớn ở khu vực Châu Á.
Hai người này cách xa nhau như trời với đất, bây giờ lại quen nhau nên người qua đường rất hưng phấn khi gặm tin này, bao gồm cả Thẩm Tịch. Đúng là không thể tưởng tượng được.
Người phục vụ bưng nước trái cây và kem đến. Tô Lạc nhấp một hớp rồi nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ rưỡi.
“Tôi có hơi đói rồi, mọi người thì sao?” Tô Lạc nói.
“Em cũng có hơi đói bụng.” Thẩm Tịch yếu đuối nói.
Chu Lộ Lộ gật đầu: “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi!”
Ăn xong cơm trưa, Chu Lộ Lộ đề nghị đi xem phim.
Dù sao hôm nay cũng rãnh rỗi, Tô Lạc cũng muốn chơi hết một ngày này nên đồng ý.
Thẩm Tịch đi vào WC, trên đường nhận được một cuộc điện thoại.
Trở về đại sảnh của rạp chiếu phim, sau khi tìm hiểu thể loại đang chiếu thì bọn họ quyết định chọn một bộ phim điện ảnh hành động.
Thời gian chiếu phim là một tiếng sau.
Bọn họ cũng không vội vàng nên đi dạo một vòng ở khu quần áo, nếu thích thì cứ quẹt thẻ để mua mua mua.
Thẩm Tịch nhìn dáng vẻ quẹt thẻ của hai người bọn họ thì tỏ vẻ đau lòng giùm túi tiền của hai người. Cô há miệng thở dốc, cảm thấy không tưởng tượng được.
Cô chỉ là một người có công việc hơi khó nói, tiền lương mỗi tháng không nhiều lắm, cũng không ổn định, bình quân mỗi tháng chắc là có thể kiếm được năm, sáu ngàn tệ.
Trong trung tâm thương mại này mà tiện tay quơ đại một chiếc váy hay áo cũng đã đến vài ngàn. Thẩm Tịch cảm thấy tiền lương một tháng của cô mà xài ở đây thì còn mua không nổi một bộ quần áo.
Trước kia Thẩm Tịch cảm thấy rất hài lòng đối với tiền lương mà mình nhận được, thậm chí còn có suy nghĩ nếu cô nỗ lực thì có thể tiến xa hơn.
Nhưng hôm nay cô mới nhận ra, thì ra số tiền lương mà cô cảm thấy không tồi ấy, ở trong mắt người khác chỉ là số tiền lẻ đủ mua đại một bộ mà thôi!
Cuộc sống này, sao chua chát vậy!?
______________