NỮ PHỤ TỎ VẺ RẤT VÔ TỘI


Dịch: Nhị GiaChỉ Dao lại một lần nữa tiến lên phía trước, nàng vươn tay sờ chiếc quan tài.


Có lẽ vì nó đã dính máu của nàng khiến cho nàng nảy sinh cảm giác thân thiết với nóNếu là ở kiếp trước, nàng mà nhìn thấy những thứ này chỉ cảm thấy âm u đáng sợ.Khi nàng đang định rời đi, thì một đồ vật ở trong quan tài lọt vào tầm mắt của Chỉ Dao.Nàng vươn tay cầm lấy nó, thì ra là một viên huyết châu.Chỉ Dao cau mày, quan tài này lúc đầu ngoại trừ Quách Thư Di ra đều không có thứ gì khác.

Vậy viên huyết châu này là từ đâu mà đến?Chỉ Dao thu lại viên huyết châu, nàng cũng không thể nấn ná ở đây lâu, nàng còn phải tìm cách thoát khỏi nơi này nữa.Nàng cũng không biết bản thân mình đã ở dưới lòng đất bao lâu rồi.Sau khi Chỉ Dao dùng mấy viên đan dược xong, nàng liền tản thần thức ra xa nhằm tìm kiếm lối ra.May thay, nơi này không ngăn cản thần thức.Rất nhanh, Chỉ Dao phát hiện ra một thông đạo có thể thông đến nơi xa, dù nàng không biết đầu ra ở đâu, nhưng nàng vẫn phải liều một phen.Đợi khi thương thế đã đỡ hơn, Chỉ Dao bèn xuôi theo thông đạo mà đi.Thông đạo này âm khí rất nặng, cho dù thân thể nàng tràn đầy linh khí, cũng khó mà chống cự được hàn ý xâm nhập vào cơ thể.Càng đi về phía trước, trong lòng Chỉ Dao lại cảm thấy nặng nề hơn, cả người có chút cau có khó chịu, nơi này đúng là có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của con người mà.Chỉ Dao vội vàng niệm Thanh Tâm Quyết, hòng xua tan đi bồn chồn trong lòng thế nhưng nàng lại càng căng thẳng hơn.Từ khi đi vào sâu bên trong, lông mày của nàng cứ nháy không ngừng, trong lòng ngập tràn bất an.Một canh giờ sau, Chỉ Dao mới đi ra khỏi thông đạo.Thở hắt ra một hơi dài, Chỉ Dao nhìn về phía trước.Nơi này lại chính là sơn động trong mộng cảnh? Chỉ Dao cả kinh, sao nàng lại đi đến sơn động này được?Nàng nhớ rõ ở trong mộng cảnh, sơn động cách nơi dưỡng thi rất xa, sao có chuyện đi một canh giờ là tới được?Lẽ nào lần động đất này quá lớn?Chỉ Dao lắc lắc đầu, nàng đi vào sơn động liền nhìn thấy ngay chiếc thảm và bồ đoàn, trong lòng nàng lại trào dâng lên một nỗi bi thương.Không biết đã qua bao nhiêu năm rồi mà những đồ vật nơi đây vẫn còn được bảo quản tốt đến như vậy.Đi thêm về phía trước, Chỉ Dao ngồi lên tấm thảm, chớp mắt nàng thấy như mình quay trở lại quãng thời gian khi nàng vẫn còn là Quách Thư Di.Ngước mắt nhìn xung quanh, Chỉ Dao thấy có chút bất lực, mộng cảnh này ảnh hưởng quá lớn đến nàng, đạo tâm của nàng đến giờ vẫn chưa hình thành, rất dễ chịu tác động của ngoại giới.Chắc là sau khi thoát ra ngoài, nàng phải nghiêm túc tu luyện tâm cảnh một phen.

Tu hành nhiều năm như vậy, nàng lại chỉ chăm chăm theo đuổi thực lực, vì sợ hãi sẽ dẫm lên con đường cũ của Dạ Chỉ Dao mà lại quên mất rằng tâm cảnh cũng cần phải trau dồi.Lúc bình thường sẽ không nhận ra, nhưng một khi đến lôi kiếp của Kim Đan kỳ, e rằng nàng sẽ vì tâm cảnh bị phá vỡ mà độ kiếp thất bại.“Rắc rắc.” Đột nhiên từ phía xa truyền đến âm thanh như có vật gì bị ai dẫm lên, Chỉ Dao thất kinh, vội đứng lên.Nàng lấy ra Tố Hồi, vẻ mặt đầy phòng bị nhìn về phía cửa động.“Ngươi khiến ta nhọc công tìm ngươi quá đấy nha đầu chết tiệt kia.” Lăng Hiên mang vẻ mặt đầy âm trầm, đứng ở cửa động nhìn Chỉ Dao.Lúc trước đó, khi cả khu rừng bị xụp đổ, hắn cũng bị chôn vùi dưới lòng đất.Mấy ngày trước sau khi tỉnh lại, hắn cảm nhận được khí tức của nha đầu này cách đó không xa, nhưng bởi vì sự chấn động của khu rừng mà hắn bị thương không ít.Thương thế vừa đỡ, hắn liền tìm đến đây.


Cứ nghĩ đến khoảng thời gian bản thân phải chịu khổ, lửa giận của Lăng Hiên liền bốc lên ngùn ngụt.


Lần này bắt được nàng ta, hắn nhất định phải khiến nàng ta sống không bằng chết.Thế mà lại đụng phải Lăng Hiên, Chỉ Dao thấy lòng mình trầm xuống, nàng tuy có thể chiến đấu vượt cấp nhưng tu vi của hai người lại chênh nhau đến hai cấp, nàng cũng không chắc chắn mình có đánh thắng được hắn hay không.E rằng, đây sẽ là một hồi ác chiến..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi