NỮ PHỤ TRỌNG SINH CÔ ẤY KHÔNG THEO HẦU BỘ TIỂU THUYẾT NÁT NÀY NỮA


Ân Nguyên Tân hiếm có thời gian thư giãn, liền dạy muội muội vẽ.
Muội muội là cô nhóc thông minh, tuy tay có chút không vững, nhưng biết mô phỏng lại nét vẽ của cậu, đợi lớn thêm chút nữa, tay vững rồi, dần dần sẽ vẽ ngày càng đẹp hơn.
Ân Tố Tố quả thật cầm bút có chút không vững, lúc đó nói muốn học vẽ, chỉ là muốn ở cạnh ca ca nhiều hơn, bù đắp tình thân.

Nhưng ca ca dạy nghiêm túc như vậy, cô cũng không muốn qua loa, nên cố gắng dùng hết khả năng.

Dù gì kiếp trước những thứ mà một tiểu thư khuê các nên biết cô đều biết, còn vì muốn danh tiếng tốt mà bỏ ra rất nhiều công sức.

Giờ muốn lặp lại lần nữa cũng dễ, nhưng nếu học quá nhanh sẽ bị nghi ngờ, vậy nên vẫn là từ từ thôi vậy.
"Thiếu gia, để tiểu thư chơi một lúc, uống canh gà này trước đi đã".


Vương ma ma khẽ nói.
Ân Nguyên Tân không muộn phụ ý tốt của mẫu thân, liền nhận lấy từ từ uống, canh gà được gạt hết dầu, uống không bị ngấy.
Ân Tố Tố nhìn, không khỏi lo lắng, mỗi lần cô đăng nhập mà nhận được đan dược giúp thân thể khỏe mạnh đều lén lút cho ca ca uống, mẫu thân cũng cố gắng làm nhiều đồ bổ, nhưng ca ca vẫn ngày càng gầy đi, không biết Thanh Viễn Trai đó rốt cuộc giày vò người khác như thế nào nữa.
"Ma ma, bảo mẫu thân không cần lo lắng.

Lão sư nói tuổi nhỏ đầu óc càng dễ ghi nhớ, sau khi trưởng thành, việc học cũng dễ dàng hơn".

Ân Nguyên Tân giải thích.
"Thiếu gia yên tâm, phu nhân hiểu mà".

Vương ma ma nói xong cũng không làm phiền huynh muội hai người nữa, đem chén sứ ra ngoài.
Ân Tố Tố nhìn xung quanh không có người, liền ý thức được đây là thời cơ tốt, bèn lên trước kéo tay áo Ân Nguyên Tân, đáng yêu ngẩng đầu nói: "Ca ca, cái đó, ca ca".
Ân Nguyên Tân sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, ca ca đó, chắc là Tiêu Cảnh Vân nhỉ, dù gì muội muội cậu cũng chỉ mới gặp qua hai ca ca.
Ân Tố Tố nhìn ca ca mình trầm ngâm một hồi cũng yên tâm chút, ở trước mặt Ân Nguyên Tân thì muội muội là tư chất thông minh, nếu ở trước mặt người ngoài thì chính là đứa yêu nghiệt, phải bị đuổi giết.

Vậy nên thỉnh thoảng ở trước mặt Ân Nguyên Tân biểu hiện một chút cũng không vấn đều gì, dù sao ca ca cũng sẽ không nghi ngờ cô.
"Ca ca chơi với ca ca".


Ân Tố Tố một mặt ngây thơ.
Nhất định phải mang cả hai lại gần nhau, mới biết xảy ra chuyện gì, có thể bồi dưỡng không.

Hai mặt một lời như vậy, cô không làm được gì, không làm được gì thì không hoàn thành được nhiệm vụ, không hoàn thành được nhiệm vụ thì không có thưởng, không có thưởng thì thôi đi, nếu liên lụy đến hệ thống đăng nhập nhận thưởng, vậy là được một mất mười rồi.
"Ca ca đó...."Ân Nguyên Tân do dự muốn nói lại thôi, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của muội muội nhà mình cũng không biết nên nói gì, chỉ che giấu đi rồi nói: "Khoảng thời gian này cũng vất vả giống ca ca, đợi qua một thời gian nữa, liền đi tìm ca ca đó chơi".
Nếu người khác nói như vậy, vậy chắc chắn là lừa trẻ con, dù sao qua một thời gian nữa, một đứa trẻ làm sao nhớ nổi mình đã nói gì.

Nhưng Ân Nguyên Tân là người đáng tin cậy, nói qua một thời gian nữa thì chắc chắn là vậy, nên Ân Tố Tố cũng không lo lắng vấn đề này nữa, đợi gặp được rồi, xem rốt cuộc là chuyện gì rồi tính tiếp.
Ân Nguyên Tân thư giãn một lúc, liền quay về đọc sách, dáng vẻ một khắc cũng không thể lơ là.
Ân Tố Tố thở dài một hơi, chuyện đọc sách trong kịch bản thường là miêu tả qua loa một câu, nhưng hiện thực thì khổ công học tập mười năm là rất bình thường.
Trong nguyên tác con cháu dòng tộc lớn trêu ghẹo nữ chính cũng có đó, nhưng đó đều là thứ vô dụng, chỉ biết dựa vào bóng mát của tổ tông.

Trên thực tế các đại gia tộc đều quản lý rất nghiêm vấn đề này, con cháu trong nhà nhất định phải nghiêm túc học hành, tránh việc đang trong độ tuổi học tập gần nữ sắc.


Vậy nên những pháo hôi đã từng chọc ghẹo nữ chính coi như họ xui xẻo đi.
Từ sau tối đó, Ân Tố Tố không ngờ ca ca cô còn bận hơn, đến thời gian ăn tối cũng rút ngắn bớt, tùy tiện ăn hai miếng, nói chuyện với cô vài câu liền đi học luôn.
Đợi tới khi Ân Hằng kết thúc chính sự quay về kinh thành, Ân Nguyên Tân mới tạm thời dừng lại.
"Hoàng thượng ân điển, thấy ta làm việc ổn thỏa, cho ta nghỉ ngơi một thời gian, đón Tết ở nhà".

Lúc Ân Hằng nói câu này, bởi vì có chút rượu trong người, mặt hơi đỏ, bộ dạng hăng hái.
Nói trắng ra, đây cũng là chuyện tốt khi kết giao với Trấn Nam Vương, nếu không nhiệm vụ ngoại phái này cũng không đến lượt ông.

Có điều ông làm cũng tốt, Trấn Nam Vương có công đề cử, tất nhiên cũng vui vẻ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi