NỮ PHỤ TRỌNG SINH CÔ ẤY KHÔNG THEO HẦU BỘ TIỂU THUYẾT NÁT NÀY NỮA


【Chúc mừng kí chủ, nâng cấp thành công!】
【Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ nâng cấp, phần thưởng: Một hòm y dược, một quyển Thần Nông Bách Thảo, một quyển Hoàng Đế Nội Kinh*, một bộ châm bạc, kỹ năng phá án tăng 3%, không gian tăng thêm 10m vuông.】
*Hoàng Đế Nội Kinh: sách thuốc, gọi tắt là Nội Kinh.
“Hoàng Đế Nội Kinh, Thần Nông Bách Thảo? Mặc Mặc, ta không đi con đường y giả của nữ chính”.

Ân Tố Tố nói.
【Sau khi kí chủ học được, có thể dùng để tự cứu mình.】
Ân Tố Tố trầm ngâm, nếu như sau này thật sự xảy ra chuyện gì cần nhờ nữ chính giúp cứu người, nếu lỡ nữ chính không chịu giúp, vậy thì không phải toi rồi sao, nếu cô tự mình học y, ít nhất có thể giúp được bản thân và cả những người thân thiết của mình.
“Được, ta học”.
Ân Tố Tố hạ quyết tâm, không vì kẻ khác, cũng vì bản thân, vì người nhà, dù sao có nhiều kỹ năng cũng tốt.
Sau khi để Mặc Mặc cất hết đồ vào không gian, Ân Tố Tố tiếp tục tu luyện công pháp nội tâm.
Mỗi ngày cô luyện công, xem ra thân thể không có nhiều thay đổi, nhưng cô cảm nhận được rõ ràng thính lực của mình tốt hơn nhiều rồi, tiếng thì thầm ngoài cửa của các tiểu nha hoàn, cô cũng nghe được đại khái.

Sau khi có hiệu quả, cô càng ngày càng chăm chỉ luyện công.
Thoáng cái đã đến Tết Nguyên Tiêu, lão phu nhân có ý xoa dịu quan hệ, Ân Hằng cũng thuận theo bà, mời nhị phòng tam phòng qua chung vui, nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước, lần này A Man được ôm kín chỉ lộ mỗi mặt, lấy lý do còn nhỏ, thích đùa nghịch, bị ôm đi chỗ khác.
Lão phu nhân không có dị nghị với chuyện này, thậm chí còn thở phào một hơi, lại sợ các tiểu bối đùa nghịch, ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ của các con bà.

Ân Tố Tố cũng không vấn đề gì, không đi càng tốt, cô cũng không muốn nhìn thấy mấy người nhà nhị phòng kia.
Lúc yến tiệc gần được nửa chừng, Ân Nguyên Tân liền qua chỗ Ân Tố Tố, sau khi chơi với cô một lát, bên ngoài có người bẩm báo, nói là các thiếu gia tiểu thư nhà tam phòng tới rồi.
Ân Nguyên Tân đích thân đi ra, mời người vào trong.
Ân Tố Tố ngoan ngoãn ngồi đó, sau khi nhà tam phòng bước vào, nhìn qua một cái tiểu cô nương đang đi phía trước kia, một cảm giác bùi ngùi dâng lên từ tận đáy lòng.
Phu thê tam phòng tình thâm, vốn không có thiếp thất.
Sau khi tam phu nhân vào cửa, năm đầu tiên sinh được một nữ nhi, cũng chính là trưởng nữ của Ân gia tam phòng Ân Như Ý, sau đó mất ba năm mới có thai lần nữa, sinh được thứ tử Ân Phẩm Nguyên.
Ân Phẩm Nguyên hiện tại hơn hai tuổi, được tỷ tỷ trông nom, chầm chậm bước qua, cả mặt toàn là vẻ hiếu kì.
Ân Tố Tố liền nghĩ đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, sau khi trưởng thành lại náo giống khỉ như vậy, cũng không biết tiếp quản gia sản thế nào nữa.
Còn về Ân Như Ý, trưởng nữ tam phòng Ân gia, một đời lận đận.
Cô là con gái thương hộ, gả cho cử nhân Vương Nhược Phong, kết quả bị bà bà đay nghiến vì qua mấy năm rồi vẫn chưa có con, cuối cùng bị hưu vì vi phạm thất xuất*, đến của hồi môn cũng không lấy lại được.

Sau này mất hết ý chí, bị ép làm thiếp, tam phòng Ân gia chỉ là thương hộ nhỏ bé sao dám từ chối, liền đến cầu xin đại phòng.
*Thất xuất: bảy lý do bỏ vợ, gồm bảy điều: không nghe lời cha mẹ; không có con; dâm loạn; ghen tuông; có bệnh hiểm nghèo; nói nhiều; trộm cướp.
Ân Hằng vì vậy mà chạy vạy khắp nơi, kết quả Ân Toàn An tìm lão phu nhân xin ý kiến, hai người giấu Ân Hằng, viện cớ từ chối Ân Kiều, chói Ân Như Ý ép gả vào phủ Tam hoàng tử.
Ân Như Ý quyết không chịu nhục, một dải lụa trắng kết thúc đời này.
Ân Như Ý trong kí ức của Ân Tố Tố là người hào phóng dịu dàng, đối xử với các đệ đệ muội muội luôn rất tốt, nhưng người như vậy cuối cùng phải chết thảm.

Từ đó tam phòng Ân gia cắt đắt quan hệ với nhị phòng, rời khỏi kinh thành, cũng chưa từng quay lại.
Ân Tố Tố đang nghĩ ngợi, bỗng một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, nhẹ giọng gọi: “A Man muội muội”.
Ân Tố Tố ngẩng đầu nhìn, cười một cái: “Tỷ tỷ”.
“Ơi”.

Ân Như Ý vui vẻ đáp lại một tiếng, kéo đệ đệ lên trước, nói: “Muội muội, đây là Phẩm Nguyên đường ca”.
“Ừm ừm”.

Ân Tố Tố không muốn gọi, con khỉ này làm gì có dáng vẻ ca ca chứ.
Ân Như Ý cũng không để ý, dịu dàng ngồi sang một bên, chơi với Ân Tố Tố một lát, cho đến khi hạ nhân gọi, mới đưa theo đệ đệ rời đi.
“Nhị đường muội là người tính tình dịu dàng, nếu thường xuyên đến chơi với muội thì tốt rồi, chỉ đáng tiếc tam phòng không thể thường xuyên tới”.


Ân Nguyên Tân thở dài một tiếng.
Ân Tố Tố biết tại sao, nguyên do là phía nhị phòng, vậy nên tam phòng cũng không tiện đến, nếu không lại khiến lão phu nhân không vui, đến lúc đó lại phiền phức.
Ân Nguyên Tân thấy Ân Tố Tố cau mày, cũng không biết đang nghĩ gì, trông giống như tiểu đại nhân vậy, liền cười một tiếng gõ trán Ân Tố Tố: “Ngày mai Hồ thái y đến tái khám, Cảnh Vân cũng sẽ đến cùng”.
Ân Tố Tố không thèm để ý, đến thì cứ đến thôi, nhìn nhiều một cái cũng không mất miếng thịt nào.
“Chắc là đến xem tác dụng của Kim Sang Dược nhà hắn đó”.

Ân Nguyên Tân bổ sung thêm.
Ân Tố Tố sờ trán mình, cô cũng không rõ là do Kim Sang Dược của Vương phủ tác dụng tốt, hay là hiệu quả của bùa giảm đi, dù sao bây giờ vết thương của cô cũng tốt lên nhiều rồi.

Nếu không lúc ở trên bàn ăn, lão phu nhân cũng sẽ không dở giọng châm chọc mà nói đó chỉ là vết thương nhỏ, nhưng lại bị mẫu thân cô đáp trả lại là do dùng Kim Sang Dược của Vương phủ.
Mẫu thân cô bây giờ thực sự là cứng rắn lên nhiều rồi.
Ngày thứ hai.

Hồ thái y đúng hẹn đến phủ tái khám, sau khi xác định sức khỏe Ân Tố Tố đã hoàn toàn khôi phục, mới thở phào một hơi, như vậy ông cũng có thể ăn nói với Vương phi rồi.
Nhưng để đảm bảo không có vấn đề gì, Hồ thái y vẫn lải nhải dặn dò Vương ma ma một hồi, Vương ma ma đã nhớ kỹ rồi.
Chính vào lúc này, một thiếu niên bước vào, sốt ruột hỏi Hồ thái y: “Hồ thái y, vết thương của A Man muội muội vẫn chưa khỏi sao?”
“Thế tử yên tâm, chỉ là một số chuyện cần chú ý, vết thương của Ân tiểu thư đã khỏi rồi”.

Hồ thái y cười nói.

Tiêu Cảnh Vân thở phào một hơi, ngồi một bên nhìn Ân Tố Tố nói: “Tiểu A Man, muội có biết có bao nhiêu người lo lắng cho muội không”.
Ân Tố Tố đương nhiên biết, nhưng đuổi được nhị phòng, vậy thì rất đáng, nếu không lại bị Ân Minh Châu chơi một kiếp nữa, vậy thì cô đúng là hết thuốc chữa luôn.
“Thế tử, người chạy nhanh quá”.

Một âm thanh lạnh lùng không nhanh không chậm truyền tới, kinh động tới mọi người trong phòng có chút ngạc nhiên.
Nha đầu của Vương phủ không có phép tắc vậy sao?
Tiêu Cảnh Vân đỡ trán bất lực: “Ta lo cho A Man muội muội, ngươi trực tiếp đi vào là được”.
Một thân ảnh màu trắng chầm chậm bước vào, mặc giáp áo làm từ lông của ngân hồ, búi tóc đơn giản, vài sợi tóc rũ xuống mặt, cài một chiếc trâm bạch ngọc lan, khuôn mặt thanh tú còn có chút lạnh lùng, hoa tai hình giọt nước, theo từng bước chân khẽ rung động, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Đây nào phải tiểu nha đầu nào, đây là thiên kim tiểu thư nhà ai mới đúng.
“Thế tử, người bỏ lại một mình ta ở phía sau, đây là lần cuối cùng”.

Nếu còn có lần sau, cô nhất định khiến cậu hối hận.
Tiêu Cảnh Vân tùy tiện gật đầu một cái, ra hiệu cho cô đứng bên cạnh mình.
Ân Tố Tố ngơ ngác nhìn tiểu cô nương vừa bước vào, gương mặt nhìn qua có vẻ mù mịt ngây thơ, chỉ là hiếu kỳ nhìn thôi, trong lòng liền dâng trào lên ngọn sóng lớn.
Đây không phải nữ chính Bạch Như Sương sao!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi