NỮ PHỤ TRỌNG SINH CÔ ẤY KHÔNG THEO HẦU BỘ TIỂU THUYẾT NÁT NÀY NỮA


Đúng lúc hai người đang nói chuyện của huyết ngọc, ngoài cửa Vương ma ma gõ cửa gọi: “Tiểu thư, nô tỳ đem huyết ngọc tới”.
Ân Tố Tố trả lời một tiếng, lập tức chạy ra cửa nhận lấy hộp cẩm.
“Làm phiền ma ma rồi”.

Ân Tố Tố áy náy nói.
Vương ma ma cười nói: “Nào có phiền, bên ngoài trời lạnh, tiểu thư mau vào trong nghỉ ngơi đi”.

Vương ma ma nói, đẩy nhẹ cô vào phòng, cón khép cửa lại giúp cô.
Ân Tố Tố giữ hộp cẩm, khẽ thở dài một tiếng: Tính toán thời gian, ma ma chắc là sắp phải đi rồi, cô thật sự không nỡ.

Có điều nghĩ đến sau này Ân phủ sẽ xảy ra nhiều rắc rối liên tiếp, lại cảm thấy ma ma rời đi có lẽ cũng là chuyện tốt.
“Ca ca, huyết ngọc được đưa tới rồi, huynh giúp muội xem xem?” Ân Tố Tố cầm hộp cẩm đi về phía ca ca, đưa cho cậu.
Ân Nguyên Tân nhìn qua Dạ Minh Châu xem xét kĩ càng, phát hiện huyết ngọc trong suốt, không có chút tạp chất nào, nghĩ tới năm đó Triệu gia có được nó, chắc hẳn là tốn không ít tâm tư, chỉ là không biết sao lại hào phóng như vậy.
Hồi nhỏ cậu chỉ cảm thấy đem huyết ngọc tặng cho muội muội, muội muội chắc chắn sẽ rất vui, bây giờ lớn rồi, mới nhận ra chuyện này không đúng lắm.
Trước tiên nói đến chuyện người của phủ Thượng thư làm sao có thể tin vào lời đồn trên phố, tin mấy chuyện Bồ Tát chuyển thế gì đó, chỉ vì muốn tích thiện duyên, mà đem thứ quý giá như huyết ngọc cho cậu? Lẽ nào là do huyết ngọc này thực sự là thứ phiền phức, vậy nên muốn chuyển hướng những ánh mắt nhìn chằm chằm vào phủ Thượng thư, cũng chuyển hướng nguy hiểm đi?

Ân Nguyên Tân bắt lấy huyết ngọc, đem nó đặt trong lòng bàn tay.
Nếu không phải bây giờ cậu vẫn còn chút lý trí, đã đem huyết ngọc đập đi rồi, đến lúc đó huyết ngọc vỡ rồi, cho dù có phiền phức cũng sẽ không tìm đến muội muội cậu nữa.
Nhưng rõ ràng không thể đi đường này được.
“A Man, ta nhớ muội từng nói với ta, nửa tháng sau, Vương phi sẽ mở tiệc chiêu đãi khách mời?” Ân Nguyên Tân hỏi.
Ân Tố Tố gật đầu, ngoài Lễ hội mùa xuân là Vương phi bắt buộc phải tổ chức, còn có trận tuyết cuối cùng của mùa đông, cũng sẽ mở tiệc mời gia quyến đến phủ, mục đích là để lưu giữ lại trận tuyết cuối cùng của mùa đông, ủ rượu tuyết.
“Lễ hội mùa xuân là do Vương phi thích náo nhiệt, tổ chức lễ xem mắt, nam nam nữ nữ đều có.

Còn về ủ rượu tuyết, cơ bản đều là gia quyến đi, nam tử không đi”.

Ân Tố Tố giải thích.
“Tìm cơ hội, để huyết ngọc này bị hủy ngay trước mặt mọi người”.

Ân Nguyên Tân dặn dò.
Ân Tố Tố nhìn huyết ngọc trong lòng bàn tay Ân Nguyên Tân, huyết ngọc trong suốt, dưới ánh phản quang của Dạ Minh Châu, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như một vầng hào quang vậy, vô cùng xinh đẹp.
“Ca ca, thật sự phải hủy nó sao?” Ân Tố Tố có chút không nỡ, dù gì cũng đeo suốt mười mấy năm, cô là thực sự thích miếng huyết ngọc này.
“Nếu như thời gian còn kịp, ta nhất định sẽ tìm cho muội một cái khác, đến lúc đó hủy cái kia, cất cái này đi cũng được.

Nhưng trước mắt muội bị chuốc thuốc mê, huyết ngọc cũng suýt nữa mất, rõ ràng là bị kẻ khác nhắm đến rồi.

Có lần một nhất định sẽ có lần hai, ta và mẫu thân không thể mạo hiểm được”.

Ân Nguyên Tân nói, đưa huyết ngọc lại cho cô, ánh mắt kiên định.
Ân Tố Tố muốn nói lại thôi, chỉ đành gật đầu.
Cho dù là dùng san hô hay mấy thứ khác làm giả, chỉ cần có kẻ điều tra, nhất định sẽ phát hiện ra, vậy nên cách duy nhất chính là hủy huyết ngọc này đi thì sau này mới không có kẻ nhìn chằm chằm cô nữa.
Đến khi Ân Nguyên Tân đi rồi, Ân Tố Tố đánh răng rửa mặt xong mới lên giường nằm, vẫn giữ huyết ngọc trong tay, trong lòng có hơi buồn.
【Kí chủ, cô quên đem hỏa liên đưa cho ca ca rồi.】
Ân Tố Tố đột nhiên bừng tỉnh, sau đó lật người: “Ngày mai ta tìm cơ hội đưa cho ca ca, tối nay bị tên trà xanh kia còn có chuyện của huyết ngọc hại, ta không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác nữa”.
【Kí chủ, thật sự phải hủy huyết ngọc sao?】

【So với việc hủy nó không bằng thế chấp cho hệ thống đi, có thể thay thế tiền.】
Ân Tố Tố cười ra tiếng: “Mặc Mặc, lần này nâng cấp lại cần tiền đúng không?”
【Kí chủ, bây giờ tôi không thể nói, dù sao sau này cũng còn nhiều chỗ phải dùng đến tiền.】
Ân Tố Tố nghe vậy, càng không nỡ hủy huyết ngọc, nhưng nếu không hủy nó, sẽ bị nhắm vào.
“Địch trong tối, ta ngoài sáng, nếu có thể điều tra ra kẻ đứng sau Yên Nhiên, thì không cần phải hủy nữa”.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ vậy thôi, thời gian nửa tháng, làm sao cô tìm được kẻ đứng sau, hơn nữa, nói không chừng phía sau huyết ngọc này còn kéo theo một đống phiền phức nữa, lỡ như không cẩn thận còn kéo cả Ân phủ vào thì biết làm sao.
“Nguyên tác ban đầu không nhắc đến huyết ngọc sao?” Ân Tố Tố có hơi đau đầu nói.
【Kí chủ, Mặc Mặc nghĩ kĩ rồi, trong tình tiết của kí chủ thực sự là không có sự xuất hiện của huyết ngọc, nhưng nữ chính có.】
Ân Tố Tố đột ngột mở mắt ra ngồi bật dậy.
Đúng rồi, nữ chính có huyết ngọc, nhưng không phải huyết ngọc của phủ Thượng thư, mà là Tiêu Cảnh Vân tặng cô ta, vậy nên cô vẫn luôn không đem hai chuyện này liên kết lại, dù sao cả Đại Thịnh này chắc chắn không thể chỉ có duy nhất một miếng huyết ngọc.
Nhưng hiện tại xem ra, liên kết những tình tiết quan trọng này với nhau, nó chính là miếng huyết ngọc trong tay cô.
Huyết ngọc của nữ chính là Tiêu Cảnh Vân tặng, luôn đem theo bên mình, vô cùng yêu thích.

Có một lần không cẩn thận dây đeo bị đứt, huyết ngọc bị rơi, bị khuyết mất một chỗ, nữ chính vô cùng đau lòng, kết quả phát hiện bên trong huyết ngọc hình như có thứ gì đó.
Ân Tố Tố lập tức mở lòng bàn tay ra, đi xuống giường.
Sau khi mở tấm lụa phủ trên Dạ Minh Châu ra, ánh sáng phát ra từ Dạ Minh Châu ngay lập tức bao phủ cả căn phòng.
Huyết ngọc dưới ánh phản quang của Dạ Minh Châu càng trong suốt hơn, không có chút tạp chất nào, là vật hiếm có.
【Kí chủ, phải hủy sao?】
Ân Tố Tố muốn hủy nó, nhưng lỡ hủy nó rồi, thì không cách nào đem nó đến nơi đông người rồi hủy nữa.
"Thì....thử đập cho nó khuyết ra một chỗ xem xem".

Ân Tố Tố nói xong, trực tiếp ngồi xuống, ném huyết ngọc xuống đất, còn sợ dùng không đủ lực, nên dùng thêm nội lực.
Có tiếng răng rắc khe khẽ, Ân Tố Tố lập tức cầm huyết ngọc lên xem xét tỉ mỉ chỗ bị khuyết ra kia, vừa nhìn đã phát hiện ra điểm kỳ lạ.
"Nhìn từ mặt bên, hình như có phân lớp....".

Ân Tố Tố có chút không chắc chắn, lấy Dạ Minh Châu soi vào chỗ bị khuyết, chính vào khoảnh khắc này, bên trong huyết ngọc đột nhiên xảy ra biến hóa, một bức vẽ với một số đường nét tự nhiên xuất hiện trước mắt Ân Tố Tố.
【Kí chủ, cái này, không phải là bản đồ kho báu chứ】Mặc Mặc cũng có chút không chắc chắn.
Ân Tố Tố hồi tưởng lại kịch bản, sau khi nữ chính làm vỡ huyết ngọc, phát hiện có vật không bình thường bên trong, sau đó có người đến cắt ngang, nữ chính cũng quên mất chuyện này, đeo lại huyết ngọc.

Cho đến cuối cùng, hình như tác giả cũng quên luôn tình tiết này, không viết nữa.
"Mặc Mặc, ta vừa nhớ ra một chuyện!" Ân Tố Tố kích động nói, "ta có thể khôi phục lại huyết ngọc như ban đầu mà!"
【.....Mặc Mặc cũng vừa nhớ ra.】
Ân Tố Tố không nhịn được cười, uổng công cô nghĩ ngợi lâu như vậy, vậy mà lại quên mất trong phần thưởng của cô có máy giúp khôi phục lại vật này như ban đầu.

Vậy nên cho dù hủy nó rồi, chỉ cần tìm được mảnh vỡ, liền có thể khôi phục lại như ban đầu rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi