NỮ PHỤ VAI ÁC KHÔNG THỂ CÓ Ý GÌ XẤU

Lúc ra khỏi thang máy An Nhiên nhìn thấy Vân thư ở đó cũng giật mình.

Giống như gặp Vân Thư ở đây nằm ngoài dự đoán của cô, nụ cười chuẩn bị nở trên môi cũng cứng đờ lại, lúc nhìn thấy rõ Vân Thư mới hoàn hồn lại, tiếp tục chỉnh lại nụ cười ra khỏi thang máy, cùng Vân Thư chào hỏi.

“Vân vân? Thật trùng hợp, cô cũng đến thử vai sao?”

Vân Thư:……

Không khéo, tôi tới đây đi WC.

( mỉm cười)

Vân Thư im lặng nhìn cô ấy hai giây.

An Nhiên cũng không nói tiếp, đại khái cảm thấy khi cô ấy im lặng thì An Nhiên cũng nhận ra bản thân mình đặt câu hỏi thật ngẩn, vội vàng cười làm hòa.

“Hôm nay cô trang điểm rất ngầu, là để thử vai Anna sao?”

Hôm nay An Nhiên đến là thử vai Phương Thuần, nếu Vân Thư muốn tranh vai Anna, vậy hai người không phải đối thủ.

Vân Thư không nóng không lạnh “Ừ” một tiếng, cười nhẹ, không có ý muốn nói nhiều.

Giữa cô và An Nhiên vốn có một bức tường, hơn nữa cũng không quen thân, khi gặp cũng không nói chuyện nhiều.

Càng miễn bàn đến việc Vân Thư vốn dĩ muốn tránh xa cô ấy, lúc này tự nhiên càng qua loa lấy lệ.

Cũng không biết có phải ở trong lòng An Nhiên nghĩ rằng sau khi quay show xong thì các cô sẽ thành bạn bè hay không mà lúc này nhìn thấy thái độ lấy lệ của Vân Thư, nụ cười trên mặt cô có chút cứng lại.

Cũng lúc này, người đại diện của cô ấy cũng không thèm che giấu mà kéo cô qua.

Người đại diện của An Nhiên tên là Nghiêm Lệ, người giống như tên, con người cô ấy lớn lên rất có kỉ luật và nghiêm khắc, lúc không cười nhìn cứ như sắp tức giận, làm cho người ta cảm thấy không thân được.

Đều là người đại diện, so với Khương Nam thì cô ta khó đối phó hơn, cho nên lúc này thấy Vân Thư không cho An Nhiên sắc mặt tốt, cô ta lập tức bất manx, cười ra một tiếng khinh bỉ không lớn không nhỏ.

Nếu như là Vân Thư trước kia, nghe được tiếng này cô lập tức phủi mông đi về.

Ngay cả Khương Nam cũng cho rằng như thế, định khuyên bảo cô.

Nhưng không ngờ hôm nay thái độ của Vân Thư lại khác như thế, lại cười hì hì nheo mắt lại, sau đó lập tức bắt chước Nghiêm Lệ cười một tiếng, giây sau mặt không đổi sắc mà quay người đi ra chỗ khác.

Khương Nam bị cô làm cho giật mình, đi theo cô một đoạn mới có phản ứng, “Phụt” một tiếng nở nụ cười.

Mà Nghiêm Lệ cũng sững sờ vài giây rồi sau đó mới nhận ra, tức giận không nhẹ.

An Nhiên thấy thế vội vàng dịu dàng mà dỗ cô ta.

Nhưng Nghiêm Lệ lại hất tay cô ấy ra, không khách khí mà trừng cô một cái.

Trận đấu mắt của hai người đều bị những người xung quanh nhìn thấy.

Lực chú ý của mọi người chuyển từ người Vân thư sang An Nhiên.

Dù sao người ta cũng là nữ chính, khác không đề cập tới, tính ánh mắt An Nhiên cũng là một đối thủ cạnh tranh lớn.

Đặc biệt hôm nay cô đã phí ra một tâm tư lớn, tạo hình cũng gần giống với nhân vật Phương Thuần, cho nên ở trong mắt những người tranh vai Phương Thuần, An Nhiên lập tức trở thành một nhân vật ngứa mắt.

Một lúc sau, chung quanh ngày càng nhiều người đến, trong đó trên cơ bản có một nửa đều là guowg mặt quen thuộc mà Vân Thư biết tên.

Nhìn đến tình cảnh này, áp lực trong lòng Vân Thư càng tăng thêm.

Vì có thể sốc lại trạng thái cho bản thân, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại dựa vào tường, đọc nhẩm thoại của Anna trong lòng.

Thời gian bắt đầu thử vai là 3 giờ.

Chờ đến lúc 2 giờ 50 phút, những người đến thử vai nữ hai nữ ba cơ bản đều đông đủ.

Ba người đàn bà thành một cái chợ, quả thực lúc này nhộn nhịp khỏi bàn.

Vân Thư bị ồn đến phiền lòng, kéo Khương Nam nói bản thân cần tìm chỗ yên tĩnh một lúc, cánh cửa cách đó không xa đột nhiên mở ra, một người từ bên trong đi ra.

Tiếng nói chuyện cũng ngừng lại, mọi người đồng loạt nhìn qua đó.

“Đầu tiên mọi người yên lặng một chút, từng người ịchuẩn bị thật tốt rồi chúng ta bắt đấu

Người nọ vừa nói vừa đi qua đám người đến bên thang máy, bước chân vội vàng giống như đi đón ai đó.

Vân Thư nghiêng đầu nhìn anh ấy suy nghĩ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì, lôi kéo Khương Nam nói thầm bên tai cô ấy: “Chị Nam, lần này thử vai cũng chỉ có đạo diễn và nhà đầu tư thôi hả?”

Khương Nam “Ừ” một tiếng, quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Đúng vậy, làm sao vậy?”

Vân Thư thấy vẻ mặt khẳng định của cô ấy, lắc đầu dẹp đi sự nghi ngờ trong lòng nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm cửa thang máy.

Kỳ thật lúc này không riêng gì Vân Thư, những người khác cùng tò mò nhìn thao tác của vị staff kia.

Nhưng dù cho tò mò cũng không ai chủ động đi dò hỏi, đều yên lặng mà chờ, muốn nhìn xem ai là người bước ra từ thang máy.

Một phút qua đi, thang máy không có động tĩnh.

Ba phút qua đi, thang máy vẫn là không có động tĩnh.

Mọi người đợi lâu không có kết quả, thời gian thử vai cũng sắp bắt đầu, bắt đầu tản ra, bắt đầu nôn nóng chuẩn bị, học lời thoại.

Ngay cả An Nhiên cách đó không xa cũng khó mà bình tĩnh, hít sâu nỗ lực điều chỉnh trạng thái, trong miệng còn nhỏ giọng nhắc mãi cái gì đó.

Mà dưới loại tình huống này, chỉ còn Vân Thư nhìn chằm chằm thang máy.

Khương Nam thấy thế chọc chọc cô: “Chị nói này, em nhìn cái gì thế? Em nhìn người ta xem, đều khẩn trương chuẩn bị rồi, em không chuẩn bị à?”

Vân Thư cũng không di chuyển ánh mắt mà “Vâng” một tiếng, mở miệng nói giống như mất hồn mất vía: “Chuẩn bị, vừa nãy em chuẩn bị rồi.”

Lúc nói ra những lời này mắt cô vẫn dán vào thang máy, ánh mắt thậm chí chỉ liếc nhìn Khương Nam cho có lệ.

Khương Nam bĩu môi, cũng lười quản cô.

Bộ phim này có sức cạnh tranh rất lớn nên mọi người cố gắng hết sức để chuẩn bị.

Thời gian trôi qua, mắt thấy thời gian còn ba phút, còn hai phút nữa là bắt đầu thử vai, nhưng người kia vẫn chưa đến.

Vân Thư ban đầu còn chưa chắc giờ đã có thêm vài phần khẳng định, cô móc di động ra nhìn thời gian, còn một phút nữa.

“Nên tới đi……”

Vân Thư nhỏ giọng lẩm bẩm.

Khương Nam không nghe rõ, nghi ngờ nhìn qua, hỏi cô đang nói cái gì.

Vân Thư há miệng thở dốc chuẩn bị nói chuyện, còn chưa kịp nói, thang máy luôn dừng ở sô “1” đã bắt đầu di chuyển.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi