Chẳng bao lâu sau họ bắt đầu luống cuống hết cả chan tay, nào là cân, lấy tiền, giúp khách chọn ngó sen ngon, một cái rồi lại một cái.
Bởi vì chưa có kinh nhiệm, cho nên chuyện này làm cho họ có chút đau đầu.
Ngay cả Vân Thư ban đầu còn cảnh giác thì giờ cũng không còn hơi đâu mà nghĩ, cũng chỉ cần đến gần An Nhiên trong lòng đột nhiên bực bội, cô mới tỉnh táo lại, sau đó im lặng mà cách xa cô ấy.
Bọn họ mang đến 600 kg ngó sen thực sự không ít, mà qua một buổi chiều, thẳng đến lúc trời nhá nhem tối, các hàng quán xung quanh bắt đầu thu dọn, bọn họ mới bán hết ngó sen.
Lần này cũng do nhan sắc và sự nổi tiếng của họ cộng thêm vào, bằng không nếu là một người bình thường đem 600kg ngó sen đi bán, chắc khoảng hai ba ngày cũng không hết.
Trên đường về ai nấy đều im lặng, có lẽ là mệt không nói lên lời.
Nếu giờ bảo Vân Thư đi nấu cơm thì có hơi ngượng, nhưng mệt mỏi một ngày, không ăn cơm cũng không được.
Cuối cùng An Nhiên đề ra ý kiến: “hay chúng ta chơi kéo búa bao đi, ba người thắng rửa bát còn thua thì nấu cơm, thấy sao?”
Rửa bát sẽ nhẹ hơn so với nấu cơm, hơn nữa cũng không cần làm nhiều, cũng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhất thời không có ai phản đối, nhưng cũng không thể nói rằng đồng ý, cuối cùng đều vươn tay ra chơi kéo búa bao.
Vòng thứ nhất, Vân Thư thua.
An Nhiên giật mình, có chút xấu hổ.
“Này…… Nếu không chúng ta chơi lại đi?” An Nhiên do dự đề nghị.
Kỷ Thần thấy hơi phiền, không nói gì, nhưng trên mặt anh lộ ra vẻ không tình nguyện.
Biên Cao Trác, Văn Gia Thụ và Hùng An Lôi liếc nhìn nhau, vừa định mở miệng, thì bỗng nhiên nghe thấy Vân Thư nói: “Không cần, đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”
Cô nhìn mọi người, cười cười: “Mọi người đều rất mệt, không cần cố ý để tôi thắng.”
Tuy rằng không muốn làm cơm, nhưng trong lòng Vân Thư hiểu rõ, nếu lúc này cô đồng ý chơi lại, chờ khi phát sóng có thể sẽ bị chửi chết.
Hơn nữa cô còn treo trên người cái thân phận vai ác, Vân Thư có cảm giác, nếu chơi lại lần nữa cô vẫn sẽ thua, như vậy chỉ làm mất thêm thời gian.
An Nhiên nghe thấy thế thì có chút ngượng, định nói gì đó.
Nhưng Hùng An Lôi thấy Vân Thư có chút chống đối, trực tiếp vươn tay ra đánh gãy lời của An Nhiên: “Đến đây đi đến đây đi, tôi thấy đúng là thua thì phải chịu, chúng ta tranh thủ thời gian thôi, mọi người đều đói bụng.”
Tuy không nói thẳng, nhưng ai cũng nghe ra cô ấy đứng về phía Vân Thư.
An Nhiên có chút ảm đạm, cảm thấy có pahir bản thân làm sai chuyện gì không.
Nhưng lúc này mọi người đều đã rất mệt, cũng không ai có thời gian để ý đến cảm xúc của cô, nên tiếp tục chơi kéo búa bao.
Một lát sau, kết quả ba người thua là Vân Thư, Biên Cao Trác và Văn Gia Thụ.
Không nghiêng không lệch, vừa vặn đúng đội hình hôm qua.
Biên Cao Trác và Văn Gia Thụ có chút cạn lời.
Vốn dĩ hôm qua hai người còn bốc phét được, nhưng đến lúc làm thì lại luống cuống tay chân.
Không nghĩ tới vòng đi vòng lại vẫn là họ làm:))).
Mà lúc này Vân Thư có chút bất đắc dĩ, cảm giác vai ác của bản thân thật là cứ cố ý bị sắp xếp buộc phải đi vào quy luật như vậy.
Nhưng việc đã đến nước này, nói thêm nữa cũng vô ích, Vân Thư đứng dậy đi vào bếp, động tác nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Biên Cao Trác và Văn Gia Thụ theo sau.
Hùng An Lôi cũng chạy vào bếp.
Trong phòng khách chỉ còn Kỷ Thần và An Nhiên.
“Thầy Kỷ, đề nghị của tôi…… Có sai chỗ nào không?”
Tuy rằng kết quả không thể khống chế, nhưng ngàn vạn lần cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Nghĩ đến mấy vẻ mặt lúc nãy, trong lòng An Nhiên có chút lo lắng, bây giờ thứ cô cần nhất là sự an ủi.
Kỷ Thần cũng có thể nhìn ra, anh im lặng một lát không nói gì, vốn dĩ trong lòng muốn trực tiếp biến mất, nhưng khi nhìn vào cô thấy khóe mắt ẩn ẩn nước, không biết tại sao lại thu lại ý nghĩ lúc nãy, mở miệng an ủi nói: “Không cần để ý, trùng hợp mà thôi.”
Nói xong lời này, Kỷ Thần có chút giật mình.
Mà sau khi được an ủi ngay lập tức An Nhiên bình tĩnh hơn không ít.
Cô nhìn Kỷ Thần với ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn thầy Kỷ, tôi còn tưởng rằng, tôi làm sai chuyện gì.”
Dôi mắt phiếm hồng lộ ra ý cười, nhìn qua khiến cho người ta dễ sinh lòng yêu thương.
Trong lòng Kỷ Thần bất chợt rung động, quên mất sự khó hiểu vừa rồi, sau đó nhìn chằm An Nhiên, lúc sau mới chịu rời đi.
Khi thấy ánh mắt của anh lòng An Nhiên sợ đến nỗi suýt chút nữa nhảy ngược lên, đôi tai dưới mái tóc cũng lặng lẽ ửng đỏ.
……
Bữa tối hôm nay cũng không sôi nổi như hôm qua, chờ bữa cơm kết thúc, mọi người đều về phòng.
Sáng sớm hôm sau ăn xong cơm sáng, thì cũng đến lúc bọn họ phải về.
Trước khi đi, tổ đạo diễn đem tiền hôm qua họ bán được thống kê một chút.
Tổng cộng có 3000 nghìn, trừ tiền lãi của các hộ dân, thì dư lại hơn bảy trăm.
Hơn bảy trăm này tạm thời nằm trong tay tổ tiết mục, chờ sau khi kì này kết thúc sẽ tiến hành đem đi quyên góp.
Mười giờ sáng, tập đầu tiên của kì này kết thúc.
Hùng An Lôi chủ động chạy tới add Wechat với Vân Thư.
Mà Biên Cao Trác và Văn Gia Thụ không biết sao cũng chạy tới đòi add Wechat.
Hùng An Lôi thoải mái đưa mã QR ra, mà Vân Thư lại có chút do dự.
Vốn dĩ sao, tác phong làm việc ở trong mơ của cô thật sự không ra thể thống gì, tuy rằng bây giờ không bị cái cảm xúc kia ảnh hưởng đến, nhưng căn cứ vào định luật bảo toàn tính mạng, Vân Thư vẫn muốn duy trì khoảng cách với phái nam.
Nhưng tình huống này cô thật sự không biết từ chối thế nào.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu Vân Thư cũng đưa mã QR ra.
Nhưng cùng lúc đó, cô lại tự cảnh cáo bản thân, phải giữ khoảng cách, không được chơi thân! Nhất định phải giữ khoảng cách!
Tốt nhất về sau đừng gặp nhau! Về sau đừng nói chuyện!
Việc này Biên Cao Trác và Văn Gia Thụ không hề biết: “Nhớ phải thường xuyên liên lạc nha!”