NỮ THẦN BÓNG TỐI CỦA CHỢ ĐÊM

Điền Miêu Miêu bắt đầu theo sư phụ học từ khi còn là học sinh tiểu học, sau này phát hiện nhà họ Giang mở võ quán tại thành phố A, nên tuần nào cô cũng chạy đến võ quán, sư phụ còn không thu tiền của cô nữa.  

“Trong võ quán có không ít học viên nữ, tuy nhiên đại đa số con gái không mạnh mẽ như con trai, khi đối đầu vẫn chịu thiệt.”  

Lăng Sấm nghe cô nói vậy, thì nhướng mày nhìn cô: “Hóa ra cô cũng biết cơ à? Vậy mà khi nãy còn xông lên đầu tiên?”

Điền Miêu Miêu nói: “Chủ yếu là từ nhỏ tôi đã đỡ đần việc trong gia đình, sức lực tương đối mạnh, hơn nữa mấy thanh niên kia rất yếu ớt, vừa nhìn đã biết chẳng tập tành gì.”  

Cô nói đến đây, lại cố ý nhìn thăm dò Lăng Sấm vài lần: “Ông củ Lăng thì khác, dáng người tuy gầy nhưng chắc chắn hàng ngày rèn luyện không ít.”  

“…” Lăng Sấm im lặng một lúc, rồi xong môi cười một tiếng: “Đúng vậy, dù sao thì chiên cơm cũng là công việc tay chân mà.”

Điền Miêu Miêu cũng phì cười, cô lại ngửa đầu uống một ngụm nước ngọt, rồi nói với Lăng Sấm ở bên cạnh: “Tuy thôn Thanh Tịnh chúng tôi nhỏ bé, nhưng non xanh nước biếc địa linh nhân kiệt, không ít người nổi tiếng từng đến đó. Ngoài sư phụ Giang ra, thì còn một ông cụ họ Bạch cũng đến sống, nghe nói ông ấy là trùm kinh doanh đó.”   

Lăng Sấm chăm chú suy nghĩ, và lên tiếng hỏi cô: “Không phải là ông cụ Bạch Tễ Vân chứ?”  

Điền Miêu Miêu nghĩ lại một chút, rồi liến thoắng gật đầu: “Đúng, đúng, hình như ông ấy tên như thế, anh cũng biết ông ấy à?”  

Lăng Sấm nói: “Tuy rằng ông cụ Bạch đã qua đời, nhưng trong giới tài chính vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về ông.” 

Điền Miêu Miêu chớp mắt nhìn anh: “Anh hiểu rõ về giới tài chính như vậy, anh cũng ở trong giới đúng không?”  

Lăng Sấm cầm lon nước ngọt nhất thời trống rỗng, sau đó mới nói: “Cũng không hẳn, tôi đã học ngành này hồi đại học.”

“Nhưng tôi nghe chị Trương nói trước đây anh từng đi du học nước ngoài.” Điền Miêu Miêu nhìn anh, dường như nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt anh: “Trước đây, anh thực sự làm việc tại Phố Wall sao?”

Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn cô, không đáp mà hỏi lại: “Cô thấy tôi có giống không?”  

“Tôi thấy… Rất giống.” Thậm chí cô còn tưởng tượng một chút hình ảnh Lăng Sấm mặc vest phẳng phiu, ra ra vào vào Phố Wall.

Lăng Sấm cụp mắt, cười một tiếng, nói: “Đúng là có làm việc tại đó một thời gian.”  

“Vậy tại sao anh lại về nước?”  

“Vì không lăn lộn được nữa.”

“… Tại sao tôi lại thấy không tin thế này? Anh “quậy đục nước” tại chợ đêm cổng Bắc, Phố Wall cũng chẳng bằng ở đây phải không?”

Lăng Sấm sững sờ, sau đó bật cười thành tiếng. Anh ngước lên, trong mắt như chứa cả bầu trời sao: “Cô nói rất có lý, cạn ly vì chợ đêm cổng Bắc.”

Anh cầm lon nước ngọt trong tay lên, chạm ly cùng Điền Miêu Miêu. 

Điền Đậu Đậu thở hồng hộc mang đồ đã nướng tới: “Đồ nướng của hai vị được rồi!”

Điền Miêu Miêu thấy bộ dạng của cậu thì có chút không nhịn được cười: “Em nướng có chút đồ mà ấm ức thành ra thế này luôn hả? Nào, nào, ngồi xuống đây cùng ăn đi.”

Điền Đậu Đậu hừ một tiếng, nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui thế?”

Điền Miêu Miêu: “Không có gì, đang nâng ly vì chợ đêm cổng Bắc.”

Cô vừa nói đến đây, thì anh Phan quầy chè thạch bê hai bát chè đi tới: “Sư muội Miêu Miêu, ông chủ Lăng, hai bát chè này mời hai người.”

Điền Miêu Miêu thấy anh ta mời bọn cô ăn chè, thì vội vàng bảo anh ta ngồi xuống: “Anh Phan, anh đến thật đúng lúc, chỗ đồ nướng này bọn tôi vừa nướng xong, anh ngồi đây cùng ăn đi.”  

Anh Phan vẫy vẫy tay, có chút xấu hổ lên tiếng: “Thôi, tôi không ăn đâu, tôi còn không về thì vợ tôi sẽ lo mất.”

Trước đây, Điền Miêu Miêu không giao tiếp nhiều với anh ta, lúc này nghe đối phương nói, mới biết anh ta đã có vợ rồi: “Phan sư huynh, hóa ra anh đã lập gia đình rồi à?”  

Lăng Sấm bên cạnh nói: “Quầy chè thạch của anh Lăng vốn dĩ là của vợ anh ấy, bây giờ chị Hiểu Linh đang mang thai, nên mới đổi thành anh Phan tới bán.”

Điền Miêu Miêu lại càng ngạc nhiên hơn: “Wow, Phan sư huynh, anh sắp được làm cha rồi!”  

“Đúng thế, vì vậy mới phải cố gắng chăm chỉ kiếm tiền hơn.” Anh Phan ngượng ngùng gãi đầu: “Ban ngày tôi làm việc trong nhà máy, tối lại đến đây bán chè thay vợ. Cô ấy cũng nghĩ em bé sắp trào đời rồi, cần kiếm thêm chút tiền, vì vậy vẫn quyết tâm tiếp tục bán hàng, mà tôi thì tất nhiên là không yên tâm rồi, nên chỉ đành tự mình bán.”

Điền Đậu Đậu hoàn toàn chẳng thể tin rằng, một người trông vẻ ngoài rất thô lỗ như anh Phan lại “đội vợ lên đầu” như vậy: “Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, anh Phan, chắc chắn anh là người thương vợ nhất trong chợ đêm cổng Bắc chúng ta.”  

“Không dám, không dám, những món chè này vợ tôi sẽ chuẩn bị xong xuôi ở nhà vào buổi sáng, thực ra tôi chỉ bày hàng bán buổi tối thôi.”  

Điền Miêu Miêu hỏi anh ta: “Em bé dự sinh khi nào vậy?” 

“Dự sinh vào tháng mười một, thời gian còn lại của chúng tôi không nhiều nữa rồi.”  

Điền Miêu Miêu mỉm cười nói với anh ta: “Vậy khi nào sinh em bé, anh nhớ nói với tôi nhé, để tôi gửi lì xì cho em bé nhé.”

“Vậy thì cảm ơn sư muội trước nha.” Anh Phan đang nói lại như nghĩ ra gì đó, rồi mở album ảnh trong điện thoại của mình ra cho cô xem: “Những bộ quần áo và tất em bé này đều do tôi đan, đợi khi nào em bé lớn một chút là có thể mặc rồi.”

Điền Miêu Miêu nghiêng người về phía trước để nhìn, và lập tức thấy những bộ đồ nhỏ xinh này dễ thương không chịu nổi: “Đáng yêu quá! Đều do anh tự đan hết sao?”

Cô còn tưởng rằng Phan sư huynh nói đan len chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, thật không ngờ lại đan giỏi thế này!   

Anh Phan gật đầu, nói với cô: “Nếu cô thích thì đợi sau này có em bé, tôi cũng đan cho cô vài món.” 

“…” Điền Miêu Miêu nghe thấy điều này, thì nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất: “Tôi thì thôi, đến bạn trai còn chẳng có nữa là.”

Anh Phan ngẩng lên nhìn Lăng Sấm bên canh cô, rồi nói với hai người họ: “Tôi thấy ông chủ Lăng được lắm, hay là hai người thử tiến tới xem sao.”

Điền Miêu Miêu: “…”  

Lăng Sấm: “…”

Điền Đậu Đậu hóng chuyện bên cạnh, cuối cùng cũng tươi cười vui vẻ: “Em thấy rồi nhé, cả cái chợ đêm cổng Bắc này đều đang muốn tác hợp cho chị gái em và anh Lăng.”

Điền Miêu Miêu: “…”  

Lăng Sấm: “…”

Anh Phan vỗ vỗ vai Lăng Sấm rồi về dọn hàng, còn Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm ngồi bên cạnh bàn, lặng lẽ âm thầm ăn chè thạch. Điền Đậu Đậu nhìn hai người họ, rồi đưa ra một câu hỏi tra tấn tâm hồn: “Tại sao anh Phan chỉ tặng có hai bát chè thạch? Của em đâu?”

“… Phụt!” Điền Miêu Miêu không kìm được phải bật cười. Cô cầm hai xiên đồ nướng, đưa cho Điền Đậu Đậu: “Em ăn xiên nướng đi, tự nướng thì ăn nhiều thêm hai xiên đi này.”

Điền Đậu Đậu: “…”

Ba người ăn xong thì ai dọn đồ nhà đấy và ra về. Sau khi về đến nhà, Điền Miêu Miêu đi tắm trước, sau đó cầm điện thoại ngồi trên giường. Đã có 999+ tin nhắn trong nhóm đồ nướng của cô, tất cả mọi người đều đang nói đến việc đánh nhau tại chợ đêm cổng Bắc tối nay. Còn có người gửi ảnh của Điền Miêu Miêu, đúng lúc cô đang bay lên, tung cú đá vào bụng đối phương.

Phỉ Phỉ: “Chị Miêu Miêu ngầu quá, lúc đó em đang ngồi ở bàn phía sau, cú đá ấy đã đá thẳng đến cảm giác an toàn của em! Em xin tuyên bố, kể từ hôm nay, chị Miêu Miêu mới là vị thần của chợ đêm cổng Bắc!”

Dì Trần: “Để tôi gửi video cho mọi người xem, không ngờ Miêu Miêu lại giỏi đến vậy!” 

Anh Vương: “Tuy nhiên đối phương cầm dùi cui trong tay, trông có vẻ nguy hiểm, tiểu Điền dũng cảm thật đó.”

Mặt trăng không sáng: “Chợ đêm cổng Bắc của mọi người đúng là Ngọa Hổ Tàng Long! Chị Miêu Miêu, em cũng muốn học võ nữa!”

Điền Miêu Miêu: “…”  

Dường như cô đã hiểu lý do tại sao hôm nay Tôn Húc Xuyên lại đột nhiên đổi sang gọi mình là chị Miêu Miêu rồi. Hóa ra đây là kính ngữ trong giang hồ!

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Mọi người phóng đại rồi, chủ yếu là do đối phương không biết đánh *biểu cảm cười khóc*. Xin lỗi ạ, hôm nay đã khiến mọi người mất hứng ăn uống, những ai chưa đổi thưởng thì mấy ngày tới đều có thể đến đổi nha!”

Dì Trần: “Miêu Miêu, con về rồi à? Nghe nói bọn con cũng bị đưa đến đồn cảnh sát, cảnh sát nói sao?”

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Đã hòa giải xong rồi ạ, ngày mai con vẫn mở hàng bình thường.” *Biểu cảm đáng yêu*

Mặt trăng không sáng: “Chị Miêu Miêu, một lòng muốn chị đến phía Bắc Thành phố mở cửa hàng!!! Ngày nào cũng ở trong nhóm xem mọi người gửi ảnh, đúng là khổ chết đi thôi!”

Phỉ Phỉ: “Không được! Chị Miêu Miêu là của chợ đêm cổng Bắc bọn tôi! Không được rời khỏi chợ đêm cổng Bắc!”

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Yên tâm, sẽ không rời khỏi chợ đêm cổng Bắc đâu, chị sống ở đây mà.” *Biểu cảm cười khóc*

Tuy nhiên, những bạn ở phía Bắc Thành phố nếu muốn ăn cũng không phải là không có cách.

Cô gõ gõ lên màn hình điện thoại vài cái, quyết định mở đường kinh doanh mới cho mình: “Thế này đi, tôi sẽ bán thẳng xiên đồ sống, chuẩn bị sẵn gia vị, sau đó gửi đi, rồi cô tự nướng, hương vị chắc cũng tương tự nhau.”

Tiếng ồn trắng: “Cái này được này, đúng lúc tôi định cuối tuần đưa bọn nhỏ đi cắm trại, có thể mua một ít đến đó nướng.”  

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Ok, ai cần xiên nướng sống thì nhắn tin riêng cho tôi nha!”

Lăng Sấm tắm xong ra ngoài, thì nhìn thấy đêm hôm rồi mà Điền Miêu Miêu vẫn đang mở đường làm ăn trong nhóm, anh không kìm được, khẽ cong môi cười.

“Nhanh vậy đã mở con đường kinh doanh mới rồi.” Anh mỉm cười, nói một câu rồi đặt điện thoại xuống, ngồi trước máy tính.

Điền Đậu Đậu ngủ một giấc dậy, không ngờ chị gái mình đã có được một mối làm ăn mới, hơn nữa đã có vài người đặt xiên đồ sống với cô.

“Chị, chị đúng thật là… Chị không kiếm được tiền thì còn ai kiếm được ở đây nữa.”

“Ừm, sự thật là vậy.” Điền Miêu Miêu vừa chuẩn bị xiên thịt sống vừa nói với cậu ấy: “Tuy rằng có thêm việc bán xiên đồ sống, nhưng cũng không được bớt số lượng đồ nướng bán hàng ngày tại quầy, vì vậy lượng công việc mỗi ngày của em sẽ tăng lên một chút.”

Điền Đậu Đậu: “…”

Hay là cậu ấy vẫn nên về thôn Thanh Tịnh cho rồi, con người ở thành phố quá đỗi khốc liệt.

“Công việc làm ăn của chị ngày một phát triển, tuy nhiên nếu cứ như vậy thì hai chúng ta cũng chẳng làm xuể.”   

Điền Miêu Miêu ngẫm nghĩ, rồi nói với cậu ấy: “Đến khi nào bận đến mức làm không hết việc, thì chị sẽ thuê thêm một người, chủ yếu là để xiên đồ vào que.”

Xiên que trông thì đơn giản, nhưng thực ra là một kỹ năng thủ công, nếu không xiên cẩn thận, đến khi nướng rất dễ bị rơi vào lò, giả dụ bán nhiều hơn một chút, thì cô và Điền Đậu Đậu chẳng tài nào xiên kịp.

Không biết có phải do tối qua xảy ra chuyện hay không, mà hôm nay có cảnh sát lái xe đến, luôn đỗ gần chợ đêm cổng Bắc. Công việc kinh doanh của Điền Miêu Miêu không hề bị ảnh hưởng, thịt nướng trên bếp vẫn chẳng bao giờ ngớt.

Tôn Húc Xuyên thấy quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu làm ăn khấm khá, lại chẳng chịu được cô đơn mà chạy đến trước xe đồ ăn của Lăng Sấm: “Anh Sấm, vị thần của chợ đêm cổng Bắc chúng ta có khả năng phải đổi sang người khác rồi!”  

Lăng Sấm: “…”

Được vậy thì tốt quá!

Tôn Húc Xuyên thấy anh không lên tiếng, lại chép miệng hai tiếng: “Trước khi chị Miêu Miêu đến, anh và xe đồ ăn của anh là đẹp nhất trong chợ đêm, làm ăn cũng tốt nhất. Bây giờ có thể coi là ngang tài ngang sức, nhưng chị Miêu Miêu biết đánh nhau!”  

Lăng Sấm: “…”

Anh ngước lên nhìn Tôn Húc Xuyên một cái, và nói với anh ta: “Tôi cũng biết đánh  người, cậu có muốn thử không?”   

“…” Cái này thì không! Anh ta còn đang muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lương Tinh Tinh phía đối diện đã chạy tới, Tôn Húc Xuyên thấy cô bé bèn hỏi: “Tinh Tinh, lại đến tìm anh Lăng hỏi bài tập à?”

“Không phải ạ.” Lương Tinh Tinh lấy trong cặp sách của mình ra hai chú chim bằng đất, đưa một con cho Lăng Sấm: “Anh Lăng Sấm, đây là chú chim nhỏ em nặn trong giờ thủ công, tặng cho anh này!”

Lăng Sấm nhìn chú chim nhỏ trên tay cô bé, khẽ cong môi: “Cảm ơn, em làm rất dễ thương, cứ để giúp anh lên xe nhé.” 

“Được ạ.”

Lương Tinh Tinh cất chú chim đi, Tôn Húc Xuyên thấy trên tay cô bé vẫn còn một con nữa, nên hỏi: “Con còn lại cho ai thế?”

Lương Tinh Tinh đáp: “Cho chị Miêu Miêu, hai chú chim này là một đôi đó ạ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi