NỮ THẦN, CẦU BAO NUÔI


Edit: Mướp 
“Anh Trương?”
Lý Uyên cứng nhắc chào cậu ta một tiếng dù đầu tư không nhiều nhưng dẫu sao cũng mà một trong những nhà đầu tư của bộ phim, hắn không thể đắc tội được.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc cậu ta nằng nặc đòi diễn vai nam chính thì hắn tức đến mức không có chỗ phát tiết.

Với ngoại hình như này cứ yên phận mà kinh doanh không được sao? Đi diễn phim làm quái gì để khiến người ta phải khẩu nghiệp?
Xu hướng gần đây của giới giải trí nên đến lúc phải chấn chỉnh lại rồi, nhà đầu tư chỉ muốn nâng đỡ cho người nhà cho dù không biết có hợp với bộ phim hay không, kết quả làm hỏng cả bộ phim.
Người đàn ông được gọi là anh Trương kia dường như không để ý đến Giang Dịch Hành đang mặc trang phục cổ trang tranh vai với cậu ta mà ảnh mắt sáng rực, nhìn chằm chàm về phía Khương Nhan.
“Chị là chị Khương, Khương Nhan đúng không?”
Giọng nói tràn đầy năng lượng này đã thành công thu hút sự chú ý của Khương Nhan, cô vừa ngẩng đầu lên đã bị khuôn mặt đen sạm với những vết mụn làm mất cảnh giác.
Thấy Khương Nhan ngẩng đầu  lên, người kia càng thêm hưng phấn.
“Chị Khương, chị thực sự đẹp hơn so với trên tivi rất nhiều, kẻ hèn tôi đây tên Trương Nham Phong, tôi vô cùng thích các bộ phim chị diễn.
Người này là fan hâm mộ của mình? Khương Nhan im lặng, đối xử với fan hâm mộ phải dịu dàng như gió xuân.
Khương Nhan mở miệng, cố hết sức đáp lại bằng một giọng nói ấm áp như gió xuân: “Cảm ơn.”
Trương Nham Phong vừa nói vừa móc ra một tấm danh thiếp.

Chữ nhỏ màu vàng trên nền đen.
Bất động sản Phong Hải, Tổng giám đốc – Trương Nham Phong
Trương Nham phong cực kỳ tự nhiên, khoát tay áo: “Chị Khương là nữ diễn viên xinh đẹp lại diễn xuất tốt tất nhiên xứng đáng được nhận lời khen này.”
“Sao thế, chị Khương cũng có hứng thú với bộ phim này sao?” Trương Nham Phong hơi tò mò về lý do Khương Nhan tới nơi này, chẳng lẽ cũng tới thử vai?”
Khương Nhan đóng cuốn tạp chí trên tay lại: “Không có.”
Khương Nhan không muốn trả lời vấn đề của cậu ta, nhưng người kia lải nhải mãi bên tai.
“Nếu chị Khương có thể tham gia bộ phim này thì hay quá, chúng ta có thể cùng diễn vai nam, nữ chính như vậy có duyên biết bao đúng không? Tôi nghĩ vai nữ chính rất thích hợp với chị, so với ừm…cô Tần gì đó thích hợp hơn nhiều.
Khương Nhan không phải chưa từng đọc qua kịch bản.

Hừm… nữ chính hài hước, ngốc bạch ngọt rất phù hợp với cô sao? Anh Trương này quả đúng là người có mắt nhìn quá.
“Ngại quá anh Trương, hôm nay tôi đến không phải để thử vai, bên tôi cũng đang gấp rút quay một bộ phim khác, huống hồ nữ diễn viên chính chọn rất tốt.”
Khương Nhan cảm thấy người này nói chuyện thật muốn đấm vào mồm, không nói đến cô đã sớm không diễn loại vai đó hay không, chỉ cần nói diễn viên Tần Ngữ Miêu đóng vai tiểu sư muội này cho dù không nổi tiếng nhưng vẫn là người của Phạm Áo, hậu bối đường đường chính chính của cô.

Cậu ta nói như vậy trước mặt mọi người không phải gây phiền toái cho cô sao, còn nữa, cậu ta tự tin đến mức nào cảm thấy vai nam chính nhất định là của anh? Người sống sờ sờ bên cạnh kia mà cậu ta coi như đã chết sao?
Khương Nhan không chờ cậu ta nói tiếp mà cầm cuốn tạp chí lên tiếp tục lật và che mặt đi, rõ ràng không muốn nói gì nữa.
Lý Uyên thấy bầu không khí hơi khó xử nên vội vàng giải vây.
“Anh Trương đã đến rồi, vừa hay bên này anh Giang Dịch Hành cũng tới thử vai nam chính.”

Vừa dứt lời, người kia rõ ràng có hơi bất mãn.
“Không phải đã bàn xong vai nam chính do tôi đảm nhiệm hay sao, cậu tìm đâu ra tên vô danh tiểu tốt này vậy.”
Lúc người kia nhìn đến Giang Dịch Hành tưởng chừng như mũi cậu ta sắp lật đến bầu trời rồi.
Giang Dịch Hành nghe xong cũng không hề giận, anh không nói một câu nào chỉ cúi đầu xuống nhìn cậu ta, góc độ này cũng có chút vi diệu.
Giang Dịch Hành mặc một bộ đồ trắng, trong nháy mắt khiến người bên cạnh như một con quạ đen.
Hình ảnh này có vẻ hơi khó xử.
“Anh Trương nói chuyện chú ý ngôn từ, Giang Dịch Hành là nghệ sĩ của Phạm Áo, tại sao không thể tham gia thử vai cho bộ phim này?
Ngưu Lâm vừa mở miệng là những lời nói trúng tim đen, Khương Nhan thầm tán thưởng, không hổ là chị Lâm lúc nói chuyện lại khí phách như vậy.
Vốn dĩ Trương Nham Phong không phải diễn viên chuyên nghiệp, ngay cả người đại diện bên cạnh cũng không có, đành phải mở miệng nói: “Phạm Áo kiểu này quá độc đoán, nữ chính là nghệ sĩ nhà cô, giờ nam chính cũng là diễn viên nhà cô?”
“Hơn nữa, bộ phim này còn có sự tham gia đầu tư của tôi.”
Nói xong, thái độ của Trương Nham Phong cứng rắn hơn, bộ phim này nhà cậu ta cũng đập tiền vào, nam chính web drama còn chưa đủ, sau còn lòi đâu ra một người không biết từ nơi nào tới chiếm chỗ mát của cậu ta. 
“Làm người phải thấy rõ mình thích hợp với cái gì.”
Ngưu Lâm kết lại, không tranh luận cùng cậu ta nữa.
Trương Nham Phong liếc qua Giang Dịch Hành sau đó nói với đạo diễn: “Trang phục đâu, đưa tôi đi thay đồ.” Cậu ta không tin sẽ bị thua dưới tay thằng nhóc tiểu bạch kiểm này.
Lý Uyên nhìn cậu ta sau đó chép miệng nhìn chuyên gia trang điểm.

Cô nàng chuyên gia trang điểm thông minh cực kỳ, ngay lập tức ngầm hiểu, đưa cậu ta đi thay trang phục và trang điểm.
Thay xong hoàn toàn bộ trang phục mất hơn một giờ, dưới con mắt “chờ mong” của mọi người, một lúc lâu sau cậu thiếu gia họ Trương mới bước ra.
Trường bào rộng lớn và phiêu dật thành công che đi ngoại hình thô kệch, dáng người mập mạp của cậu ta, đồng thời cũng thành công làm cho cậu ta nhìn thấp hơn.
Dưới mái tóc đã được buộc cao lên là khuôn mặt với nhiều lớp phấn, cuối cùng cũng thấy cậu ta trắng hơn một chút.
Nhưng mà khi hai người cùng đứng cạnh nhau thì khí chất khác nhau rõ ràng.

Giang Dịch Hành đó giờ không nghĩ tới bản thân năm đó nổi tiếng khắp thành Bắc Bình nay phải đứng trên sân khấu để người ta so sánh với người khác, còn anh vẫn là một người như vậy.
Khương Nhan chỉ nhìn trán một chút sau đó thu hồi ánh mắt, tìm đối thủ phế vật như vậy thì hạ thấp bản mình quá, cái này có gì để so sánh sao?
Lý Uyên cười ngại ngùng, nhờ nhiếp ảnh gia chụp cho hai người vài tấm ảnh.
Sau khi bức ảnh được rửa xong, Trương Nham Phong choáng váng, trên mặt như bị vả một cái đau rát.
Nhưng cậu ta còn muốn duy trì hình tượng công tử nhà giàu, chả phải có câu nói thâu nhân bất thâu trận* đó thôi.
*输人不输阵: dù yếu kém cũng phải dốc hết toàn lực, không thể để bị người khác coi thường. 
“Cái này hậu kỳ có thể sửa lại?”
Lý Uyên nghe xong câu này đầu như muốn nứt toác ra, bức ảnh này có thể chỉnh sửa nhưng còn bộ phim thì sao? Chỉnh sửa từng phân cảnh một? Vừa tốn kém lại tốn thời gian và công sức, thêm nữa sau khi sửa thì sẽ như thế nào đâu ai đảm bảo được.

Cho nên tại sao không dùng người thích hợp đi?
Lý Uyên tuổi trẻ, tâm khí cao, tính tình lại bướng bỉnh, đối diện với Trương Nham Phong mấy ngày nay đã thấy phiền chết đi được rồi, lập tức sử dụng quyền hạn của đạo diễn, trực tiếp quyết định chọn Giang Dịch Hành, đưa hợp đồng tại chỗ.
Trương Nham Phong trong lòng bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể bất mãn âm thầm như vậy.


Lúc trước quả thực chưa quyết định nam chính, huống hồ Phạm Áo là một công ty giải trí truyền hình số một số hai trong giới, bản thân mình cũng nên cân nhắc một chút.
Lão già nhà mình không đồng ý cho đi đóng phim, bởi vậy cậu ta chỉ có thể đầu tư ít tiền, người đứng đầu quyết định thực sự vẫn là Phạm Áo.

Nói cách khác, phần lớn quyết định hiện tại đang trong tay người ta.
Đã chọn ra được diễn viên phù hợp nên tâm trạng Lý Uyên không tệ, thậm chí nhìn Trương Nham Phong cũng ôn hoà hơn.
“Trong bộ phim này còn không ít nhân vật chưa chọn được diễn viên đó.” Hắn nói bóng nói gió như vậy để cho cậu ta hiểu ngoài nam chính ra thì đại thiếu gia nhà cậu có thể diễn vai khác, mọi người đều vui vẻ.
Đá đít được Trương Nham Phong đi, Lý Uyên xác định lại thời gian với Giang Dịch Hành.
Bộ phim này nhân vật chính đã chọn được, nhưng dàn nhân vật phụ thì chưa vì vậy nên sẽ có một khoảng thời gian trống cho đến khi khởi quay.
Trong khoảng thời gian này cần Giang Dịch Hành làm quen với kịch bản trước.
Trước đó Khương Nhan rất có cảm tình với nhân vật Nguyệt Dao, nghe đạo diễn nói còn chưa chọn được nhân vật phụ nên cô mới hiếu kỳ hỏi một câu: “Nhân vật Nguyệt Dao anh định để ai diễn?”
Lý Uyên có chút buồn rầu, Nguyệt Dao là nhân vật xuyên suốt toàn bộ bộ phim, có một số cảnh thậm chí còn được quan tâm hơn cả nữ chính.

Nhưng hiện tại trong giới giải trí nhất thời hắn không nhớ ra ai có thể diễn, người quá nổi tiếng đương nhiên là xem thường phim chiếu mạng do chi phí nhỏ sản xuất, còn những người mới bây giờ sao, hắn đã sàng lọc một lần rồi cũng không chọn ra ai thích hợp cả.
“Còn chưa chọn được.”
“Thiết lập nhân vật này khá tốt.” Khương Nhan khen ngợi một câu, chỉ là trong lòng cũng hơi tiếc, nhân vật này đến giờ còn chưa chọn được, sau này có khi chỉ có thể chọn lựa vội vàng, hy vọng đừng có phá huỷ nhân vật này.
Lý Uyên đột nhiên nghĩ đến quan hệ giữa Khương Nhan và Ngưu Lâm, đồng thời nghĩ đến thân phận của Giang Dịch Hành, bỗng nhiên tâm tư khẽ động, một ý niệm trong đầu hắn táo bạo nổi lên.
“Không biết chị Khương có ý kiến gì với nhân vật Nguyệt Dao này không?”
Đã quay phim với biết bao đạo diễn, tâm tư Lý Uyên như thế nào chẳng lẽ Khương Nhan không nhìn ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi