Editor: Mướp
Tô Lục nghe thấy những lời nói đó của nhân viên thì nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn xuống.
Cô ta không thể khóc ở đây, nhất là khóc trước mặt người khác như vậy.
Khương Nhan để ý lúc đọc kịch bản, giọng của người đối diện hơi nghẹn ngào.
Cô ngẩng đầu nhìn mới phát hiện đôi mắt của Tô Lục đang đỏ.
Không hiểu sao Khương Nhan lại nghĩ đến bản thân lúc cô còn đang học đại học, thật tình cờ khi đạo diễn nổi tiếng Trương Thừa vào lớp cô chọn một người đóng một vai diễn trong vở kịch của ông ấy.
Chưa nói tới nhân vật đó có quan trọng hay không nhưng cũng đủ để cả lớp hưng phấn.
Dù sao nếu như được chọn thì đó chính là một cơ hội tiền đề để có thể tiến vào vòng giải trí.
Nhân vật Trương Thừa chọn diễn viên đóng là một công chúa ít tuổi, dĩ nhiên sẽ chọn nữ sinh nên nam sinh trong lớp một bên cảm thấy rất đáng tiếc còn bên còn lại suy đoán nhân vật này sẽ rơi vào tay ai.
Trương Thừa ra một đề diễn thử.
Cầm Ca công chúa sắp phải đi phương bắc hoà thân, Trương Thừa để cho các cô diễn lại cảnh phản ứng của Cầm Ca khi nhận được tin tức này, không có lời thoại rõ ràng, mọi người tự mình phát huy.
Cảnh phim này không khó, một cô công chúa nũng nịu phải hoà thân đến Man tộc, tất nhiên trong lòng không muốn.
Trong lớp có mấy nữ sinh suy nghĩ một chút sau đó từng người lên biểu diễn.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, nữ nhi không lấy chồng.
Nữ nhi có chết cũng không đến Bắc Địch hoang vu đó.” Người đang diễn là Trình Ninh, được mệnh danh là hoa khôi trường học.
Trên mặt cô ta tràn đầy vẻ đau buồn, nhìn về hư không mà khóc lóc.
Bộ dạng kia của cô ta khiến người khác cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Trình Ninh diễn xong, cô ta tự tin nhìn về phía Trương Thừa cười một cái, cảm thấy nhân vật này không thuộc về cô ta thì không ai đoạt được.
Sau đó những người kế tiếp cơ bản đều diễn giống nhau, nếu không rơi lệ thì cũng là nét diễn đau buồn.
Khương Nhan là người cuối cùng lên diễn.
Mấy chục phút ngồi nghe tiếng khóc sướt mướt làm cho lỗ tai của cô sắp mọc ra vết chai.
Khương Nhan bước lên bục đứng ở bên cạnh, cô chậm rãi nâng cằm, giọng nói không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Con gái nguyện ý đi Bắc Địch hoà thân.”
Nói xong câu này đột nhiên Khương Nhan quay đầu, nhìn thẳng đạo diễn Trương Thừa sau đó lặng lẽ quỳ xuống.
Trương Thừa đặt tay trên bàn, mơ hồ không hiểu rõ hành động của cô gái nhỏ này.
Lúc này Khương Nhan mới chậm rãi nói, thanh âm nặng nề: “Về tư, con là nữ nhi của phụ mẫu, đáng lý ra phải thay phụ mẫu xử lý ổn thỏa chớ làm phụ mẫu buồn lòng.
Về công, con là Nhất Triêu công chúa nên phải vì con dân mà gánh vác trách nhiệm của mình.
Nói xong lời này, Khương Nhan đứng dậy, sau đó bái lạy thêm một cái, “Chỉ mong rằng con là người cuối cùng đi hòa thân.”
“Kết thân đổi lấy hòa bình cũng như là trăng trong gương.”
Một đất nước nếu chỉ dựa vào việc dùng phụ nữ để liên hôn duy trì hòa bình thì chuyện mất nước cũng không còn xa.
Truyện được đăng tải duy nhất tại wordpress/wattpad Ở Trong Vườn Mướp, nếu bạn đang đọc ở trang web khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của editor Mướp, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Đạo diễn Trương vừa dứt lời, mọi người lập tức hiểu được nhân vật này tám chín phần thuộc về Khương Nhan.
Đúng như dự đoán, vài ngày sau Khương Nhan nhận được điện thoại từ đoàn phim, chính thức nhận vai Cầm Ca công chúa này.
Mặc dù chỉ là một vai phụ nhưng như vậy cũng đủ cho các bạn học chung lớp hâm mộ.
Khi đó Khương Nhan cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn.
Chỉ là khi nhập đoàn cô mới phát hiện diễn xuất thực sự và lý thuyết trên lớp có quá nhiều điều khác nhau.
Một người không có kinh nghiệm như Khương Nhan khi đối diện với đạo diễn hết lần này đến lần khác tất cả đều chỉ có một từ duy nhất “Cắt!” hầu như không có ngoại lệ.
Cô bị các diễn viên khác trong đoàn đều xem thường, giễu cợt, “không phải nói cô ả rất có năng lực sao, bây giờ lại bày ra cái bộ dạng như vậy.”
Nhưng diễn viên nào ban đầu mà chẳng như vậy, làm gì có ai sinh ra đã biết diễn, cũng đâu có ai sinh ra để làm nghề này.
Tóm lại những khó khăn trong mấy năm này Khương Nhan cũng nhẫn nhịn mà sống sót được.
Cô trở thành nữ diễn viên hàng đầu, còn được đề cử vị trí ảnh hậu trong một giải thưởng quốc tế nổi tiếng.
Ở trong vòng giải trí này tuy cô không phải người duy nhất nhưng cô là người đang dẫn đầu.
Bây giờ thấy tình cảnh của Tô Lục tương tự như chính mình trước đây, Khương Nhan không nhịn được an ủi cô ta một câu: “Không nên gấp gáp, cứ từ từ đi, tìm được cảm xúc của nhân vật là tốt rồi.”
Tô Lục gật đầu, bình tĩnh lại rồi tiếp tục học lời thoại.
Khương Nhan nhìn Tô Lục cúi thấp đầu, biết lời nói của mình có tác dụng một chút nhưng có thể đi trên con đường này hay không vẫn phải dựa vào thực lực của chính mình.
Trời đông lạnh giá, Khương Nhan bọc nửa người trong chiếc áo khoác lông vũ, cô cuốn thật chặt nhưng gió lạnh vẫn thổi vào trong người.
Giang Dịch Hành thấy cảnh tượng này, nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa nhớ tới sáng nay An Hạ có mang theo một cái thảm.
Anh nhìn Khương Nhan đang co rụt trong chiếc áo lông vũ bèn thở dài, cuối cùng đi về phía chiếc xe mở cửa lấy cái thảm lông cừu từ bên trong ra.
Chiếc thảm lông cừu nhẹ nhàng đặt trên đùi Khương Nhan, mang đến cho cô một chút hơi ấm.
Khương Nhan hơi ngẩn ra, kéo chiếc thảm trên đùi sau đó mỉm cười thốt lên mấy chữ: “Ừm, khá tốt.”
Giang Dịch Hành không cho là đang khen mình nhưng vẫn lãnh đạm đáp lại: “Phải, cô là bà chủ của tôi.” Ai bảo bây giờ anh là hổ lạc bình dương*, ở một nơi xa lạ như vậy còn phải ăn bám người ta.
*hổ lạc bình dương: ý chỉ người bị thất thế.
Khương Nhan nghe Giang Dịch Hành nói xong hơi thất thần, thật sự giọng nói của người này quá dễ chịu.
Thanh âm trong trẻo dễ nghe hơi uyển chuyển nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy chán ghét.
Trước đây cô phát hiện ra nhưng tiếc rằng không có cơ hội hỏi.
“Rốt cuộc trước đây anh làm gì?” Sau khi đột ngột thốt ra câu hỏi này Khương Nhan cảm thấy có hơi không ổn.
Nhưng thật sự cô không biết người này đã làm gì ở thời đại đó.
Giang Dịch Hành bỗng nhiên cúi xuống sát gần cô, thấp giọng nói: “Tôi không phải trợ lý của cô sao?”
Khương Nhan nghe giọng nói của Giang Dịch Hành càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp phả trên cổ, cô cầm cuốn kịch bản gõ nhẹ lên đầu anh: “Tiểu trợ lý, rót dùm tôi ly nước, nhớ phải hâm nóng nhé.”
Giang Dịch Hành sờ sờ trên đầu không đau, sau đó thuận theo cầm ly thủy tinh trên bàn đi tìm bình nước nóng.
Tô Lục nhìn hai người tương tác với nhau đột nhiên nhớ tới, “Không phải ngày hôm qua anh ta diễn vai Quân Á sao? Thật không ngờ tới lại là trợ lý của chị Nhan.”
Khương Nhan chỉ gật đầu một cái mà không nói gì, chỉ nói: “Ngày hôm đó thực sự không tìm được người nào thích hợp.”
Tô Lục đáp: “Không phải, ngày đó đạo diễn tức giận, suýt chút nữa…”
Tô Lục nói được một nửa liền ngừng lại, nét mặt có chút xấu hổ và lúng túng.
Mấy ngày nay người chọc giận đạo diễn ngoài cô ta ra làm gì có ai, cô ta đâu còn tư cách nào nói người khác.
Sau một hồi đọc thoại, cả hai nghe thấy tiếng đạo diễn gân giọng lên kêu người.
Tô Lục chào Khương Nhan rồi chạy nhanh về sân dựng cảnh, sợ nếu mình chậm trễ đạo diễn lại không vui.
Lúc này Giang Dịch Hành cầm một ly nước ấm quay lại đưa cho Khương Nhan.
Khương Nhan sờ thành ly, nhiệt độ vừa phải không lạnh, không nóng, cô hài lòng gật đầu ”Rất tốt.”
Trên môi Khương Nhan có thoa son nên không thể cầm cả ly nước uống trực tiếp.
An Hạ vừa rút một cái ống hút từ trong túi bỏ vào ly cho Khương Nhan, vừa thầm cảm thán trong lòng cái gì cũng đến tay mình.
Khương Nhan uống nước từ từ, Giang Dịch Hành tặc lưỡi, lúc trước anh đâu có cần thiết phải như vậy.
Quả nhiên phụ nữ đúng là phiền phức, ôm suy nghĩ như vậy trong lòng, Giang Dịch Hành tò mò nhìn cảnh quay trên phim trường.
Đóng phim và diễn kịch mặc dù không quá giống nhau nhưng vẫn có sự liên quan đến nhau.
“Biểu cảm của người này không đúng.” Giang Dịch Hành nhẹ nhàng nói ra một câu, trực tiếp phủ nhận cách diễn của Tô Lục.
Khương Nhan đặt ly nước xuống, nghịch ống hút trên tay, cô đồng ý với lời nói của Giang Dịch Hành “Có hơi mất tự nhiên nhưng mà…” Cô lật một trang kịch bản, “Tôi cảm thấy cô ấy nắm bắt được bản chất của nhân vật, có điều diễn hơi quá lố.”
Tô Lục khiến cho người khác cảm thấy từ ngoài vào trong đều là nhu thuận, yếu ớt khác xa với hình tượng ngoại nhu nội cương thậm chí có hơi mưu mô của nhân vật Vi Hòa trong kịch bản.
Mà Tô Lục không ý thức được điều này, hiện tại rõ ràng cô ta chưa đạt được kỹ năng diễn xuất để có thể diễn ra được khí chất của Vi Hòa.
Ngay cả những biểu hiện cố ý trên khuôn mặt để che đậy của Vi Hòa này cũng hơi quá đà.
“Cô diễn rất tốt.” Giang Dịch Hành thu hồi ánh mắt, hào phóng khen Khương Nhan một câu, cảnh tượng và nét mặt của Khương Nhan ngày hôm qua thực sự giống như một tiểu thư thời dân quốc vậy.
Từ một cảnh người phụ nữ đi trong tuyết đọng lại nét u buồn độc nhất vô nhị của thời đại cũ, Giang Dịch Hành cảm thấy cô gái này hoàn toàn không cần phải quan sát người của thời Dân Quốc nhưng như vậy anh mới có việc làm như bây giờ.
“Phải không? Cảm ơn anh.” Khương Nhan nói xong sau đó cúi đầu tiếp tục đọc lời thoại,trong lòng tự suy nghĩ từng động tác của nhân vật Cố Lam.
Diễn xuất xấu hay tốt không phải người khác nói ra là được mà chính là tự mình diễn ra được, lời này Khương Nhan hiểu.
Có thể hơi ích kỷ một chút nhưng Khương Nhan cũng không muốn để cho Giang Dịch Hành biết rằng lúc đầu cô cũng bị người ta gọi là bình hoa di động không biết diễn.
Gần kết thúc, đoàn phim tất bật ngược xuôi, cảnh quay của Khương Nhan kéo dài từ chiều đến 12 giờ tối, 6 giờ sáng mai còn phải phải gấp rút đến đây.
Nửa đêm đường phố vẫn nhộn nhịp, An Hạ lái xe về khách sạn, Giang Dịch Thành ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Khương Nhan đang ngủ gật.
Ánh sáng từ đèn đường ngoài cửa kính xe thỉnh thoảng quét qua khuôn mặt đang say ngủ của Khương Nhan, nhìn cô ngủ một bên yên tĩnh, xinh đẹp.
Giang Dịch Hành nhìn một hồi không nhịn được ngáp một cái.
Mặc dù không quay phim nhưng anh cũng ở phim trường từ chiều đến tối, hơn nữa đêm qua anh ngủ không ngon nên giờ anh không chịu được nữa.
Giang Dịch Hành học theo động tác của Khương Nhan, tựa đầu vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.
Có điều anh không ngờ anh chỉ mới vừa nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ.
An Hạ ngồi lái xe ở phía trước, nhất thời không nghe thấy tiếng động nên liếc nhìn trong gương chiếu hậu thấy hai người ở phía sau ngủ say đến mức hai cái đầu sắp chạm vào nhau.
Được lắm, hai người còn dám ngủ chung!
Khương Nhan ngủ thì cũng thôi đi nhưng còn Giang Dịch Hành kia thì sao, mời anh ta làm trợ lý hay về làm ông chủ không biết!
Cùng là trợ lý với nhau sao anh ta có thể ung dung nhàn nhã như vậy!
An Hạ phẫn nộ dừng xe trong bãi đậu của khách sạn.
Thời điểm xe vừa dừng hẳn thì Giang Dịch Hành tỉnh dậy đồng thời gọi Khương Nhan dậy.
Khương Nhan đang ngủ say, động tác của Giang Dịch Hành không những không đánh thức được cô mà cô còn làu bàu hai tiếng sau đó quay sang ngủ tiếp.
Anh thở dài, đợi một lúc không thấy người kia tỉnh dậy anh dứt khoát ôm người còn đang ngủ mơ màng kia xuống xe
“Anh…” An Hạ vội vàng lấy hành lý từ sau cốp xe chạy theo hai người, cô cảm thấy mình ngày càng giống một cô hầu gái nhỏ.
Đến cửa phòng, người trong vòng tay của Giang Dịch Hành rốt cuộc cũng tỉnh dậy, cô vội vàng nhảy xuống “Cảm ơn.”
Vẻ mặt của Khương Nhan rất tự nhiên, ngược lại Giang Dịch Hành cảm thấy động tác vừa rồi của hai người có hơi lúng túng.
“Không có gì.”
Khương Nhan vươn tay vuốt vuốt tóc rồi nói một tiếng “Ngủ ngon.” Sau đó mở cửa phòng đi vào không chút do dự.
An Hạ nhìn Khương Nhan vào phòng xong cũng về thẳng phòng của mình.
Chỉ còn lại Giang Dịch Hành đứng ngoài cửa một lúc lâu.
Trong phòng Khương Nhan dựa trên cửa, nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, trong lòng lẩm bẩm người này còn đang chờ cái gì.
Giang Dịch Hành đứng nhìn cửa phòng Khương Nhan một lúc rồi mới xoay người đi về phòng của mình.
“Đúng là một gã kỳ lạ.” Khương Nhan thấy anh đi rồi lúc này mới bình tĩnh lại ngồi vào ghế salon.
Một người đàn ông hơn nửa đêm nhìn cửa phòng mình cứ thấy có gì đó lạ lạ..