NỮ THẦN, CẦU BAO NUÔI

Tay cầm đũa của An Hạ run run, rau cải xanh phía trên lung lay, xém chút rơi xuống.

“Cậu cứ từ từ gọi điện thoại, tớ ăn no rồi, đi trước đây.”

Khương Nhan cầm di động nhìn bóng lưng đang rời đi của An Hạ, cậu ấy ăn no rồi? Cơm canh còn chưa mất miếng nào mà?

Cuộc trò chuyện của Khương Nhan và Giang Dịch Hành thực ra rất ngắn gọn, tán gẫu một chút thì tắt.

Hình như giữa đêm khuya không phù hợp với việc nấu cháo điện thoại, làm phiền người khác!



Qua vài ngày sau, việc quay bộ phim <Hán Cung Yến> cũng tới hồi kết, hôm nay là cảnh cuối cùng.

Bộ phim xây dựng dựa trên nhân vật Triệu Phi Yến trong lịch sử thì chắc chắn là kết cục buồn.

Mối tình đầu Cung Vương qua đời vì bệnh tật, phu quân Thành Đế thăng thiên, muội muội Triệu Hợp Đức nhảy xuống hồ tự sát tạ tội, quanh đi quẩn lại cuối cùng Phi Yến tồn tại cô độc trong thành Vĩnh Hạng.

Nhưng Phi Yến không phải là người vô tri vô giác sống qua ngày, cô biết xem xét thời thế, Hoàng Đế chết sớm không con, mà Thái Hậu là người mềm lòng không có chính kiến.

Nàng cũng biết mình và Thái Hậu không hòa thuận, lúc này ngoại thích Vương thị đang nhìn chằm chằm, một khi đất nước rơi vào tay Vương gia thì thứ chờ đợi nàng chỉ còn một con đường chết.

Vì chính mình, cũng vì người năm đó nàng cô phụ, Triệu Phi Yến quyết định dùng thân phận Hoàng Hậu của Thành Đế, ủng hộ vương tử Lưu Hân đăng cơ, xưng là Ai Đế trong lịch sử.

Vương triều Tây Hán vào thời điểm này giống như phong hào của tân đế vương, suy tàn ở khắp mọi nơi. Mà vị đế vương trẻ tuổi có khuôn mặt tương tự như cố nhân, rõ ràng là không có cách nào để thay đổi kết thúc này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó từng bước xuống dốc.

Lưu Hân xưng đế, tôn thái hậu Vương thị là Thái hoàng thái hậu, tôn hoàng hậu Triệu Phi Yến của Thành Đế làm Hoàng thái hậu.

Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, Triệu Phi Yến từ một cô thôn nữ nghèo trở thành một vũ cơ, sau đó là tiệp dư, thậm chí đã trở thành Hoàng Hậu, mà bây giờ tuổi còn trẻ lại trở thành một thái hậu danh bất chính ngôn bất thuận, trải qua bao nhiêu gập ghềnh và bất đắc dĩ.

Khương Nhan đặt cảm xúc vào trong đó diễn giải vô cùng xuất sắc, có đôi khi còn làm cho người ta cảm thấy cô không phải diễn viên Khương Nhan, mà là Phi Yến trong lịch sử sống lại.

Cảnh quay này là cảnh cuối cùng của bộ phim, Hán Ai Đế bất ngờ bỏ mạng, Vương Mãng đoạt quyền bắt đầu công cuộc trả thù triệt để Triệu Phi Yến, đầu tiên biếm nàng từ Thái Hậu xuống Hoàng Hậu, cuối cùng tìm cớ biếm nàng thành thứ dân, trực tiếp đưa nàng đến hoàng lăng trông coi lăng mộ.

Cuộc sống ở hoàng lăng cơ cực, mà Phi Yến không còn người để lo lắng trên đời này nữa, cuối cùng nàng chọn cách tự vẫn.

Nhất đại giai nhân, cuối cùng ngọc vẫn hương tiêu.

“<Hán Cung Yến> cảnh 431, action.”

Một dải lụa trắng được vắt lỏng lẻo trên sà nhà, sau khi buộc một nút thật chặt lại, Phi Yến mặc vũ y, dưới chân đi đôi giày thêu mềm mại, cả người lặng im.

Lúc thò đầu vào dải lụa trắng, đá ngã chiếc ghế dưới chân, Phi Yến bình tĩnh dị thường, không có giãy giụa, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, không ai biết một nữ nhân huyền thoại trong hậu cung Tây Hán cuối cùng lựa chọn con đường này.

Khi bị dải lụa siết càng ngày càng khó thở, hơi thở cuối cùng hayws ra, trước mặt Phi Yến là một mảng trắng xoá, giống như trở lại về buổi chiều hôm đó, muội muội đánh đàn bên cạnh còn nàng nhảy múa nhanh nhẹn trên trống, sau đó nam tử mặc huyền y nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng nàng, ôm nàng khẽ nói: “Người nhẹ như lông yến, không nên gọi Nghi Chủ, nên gọi nàng là Phi Yến.”

Nhiều năm đã trôi qua, giọng nói của hắn vang lên bên tai như cũ, hơi thở ấm áp phả quanh cổ, nàng nghĩ, đây là hồi ức sạch sẽ nhất, đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của nàng.

Một giọt nước mắt lăn dài xuống khỏi khoé mắt của Phi Yến, cả đời này cuối cùng cũng không thể trôi qua một cách như ý.

“Cắt, rất tốt, đóng máy.”

Khi Nghiêm Hoa hô lên, ngay lập tức có nhân viên tiến lên cẩn thận tháo dây thừng, đỡ Khương Nhan từ trên ghế xuống, cả đoàn đều trong trạng thái hưng phấn, ba tháng cuối cùng đã trôi qua.

Khương Nhan không phấn khích như họ, bình thường sau khi đóng máy một bộ xong cô có thể bắt đầu vào một đoàn phim khác luôn nhưng lần này cô vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui và nỗi buồn của nhân vật sau khi quay xong cảnh cuối.

Thường thì những bộ phim cổ trang, đặc biệt là những bộ chính kịch sẽ hấp dẫn hơn những bộ phim thần tượng hiện đại, diễn viên cũng khó diễn hơn, Khương Nhan phải thừa nhận mấy tháng nay cô thực sự đắm chìm vào nhân vật Phi Yến, đến tập cuối cũng chưa thoát vai được.



Giang Dịch Hành vốn định đến đoàn phim trước khi Khương Nhan đóng máy một chuyến, nhưng không ngờ anh tính hết thảy lại không tính được lúc này anh sẽ nhận được giải thưởng Kim Ngọc Lan.

Mà từ sau khi nhận được giải thưởng này, rất nhiều người đến cửa mời anh đóng phim và làm người phát ngôn cho nhãn hàng, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm giác bận rộn mỗi ngày của Khương Nhan.

Mà kế hoạch trước đó chỉ có thể tạm thời gác lại, bởi vì trước đó Ngưu Lâm đã nhận cho anh hai thông báo quảng cáo, cho nên đối với những đại ngôn ùn ùn kéo tới hiện giờ anh chỉ có thể từ từ xem xét.

Trước mắt Giang Dịch Hành vẫn phải mở rộng con đường đóng phim, tôi luyện diễn xuất là chính.

Dù hiện tại có không ít biên kịch muốn mời Giang Dịch Hành trở thành nam chính nhưng nhiệm vụ rà soát kịch bản sơ bộ do Ngưu Lâm đảm nhiệm.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng Ngưu Lâm chọn ra ba kịch bản cho Giang Dịch Hành.

Kịch bản đầu tiên là một bộ cổ trang hài hước nhẹ nhàng, kể về lịch sử qua giọng điệu hài hước. Mấy năm nay kiểu phim này cũng khá phát triển nhưng cho đến hiện tại đã gần như bão hòa, kịch bản này khả năng bạo hồng không lớn nhưng ít nhất sẽ bảo toàn, không gây ra tin xấu gì.

Nhưng từ khi Giang Dịch Hành debut đến nay, cho dù là <Tầm Yêu Ký> hay Hoắc Khứ Bệnh, cùng với nhân vật Định Đào vương Lưu Khang mới đóng máy hiện giờ, toàn bộ đều là phim cổ trang, nếu đóng thêm bộ phim này nữa, khó tránh khỏi việc khán giả sẽ cảm thấy tài nguyên phim ảnh của người này quá ít, cũng không có lợi trong việc tích lũy nhân khí của anh.

Kịch bản thứ hai là một bộ phim thần tượng hiện đại, là đại IP chuyển thể từ tiểu thuyết, tác giả tự mình cầm đao, chất lượng được đảm bảo tương đối, chưa quảng bá đã có một lượng lớn fan nguyên tác. Chỉ là loại kịch bản này có một vấn đề cực kỳ lớn, đó chính là nếu không tuyển chọn diễn viên thích hợp, fan nguyên tác có thể sẽ từ fan phim chuyển sang anti và họ sẽ chỉ trích diễn viên.

Mấy năm nay quả thực có rất nhiều trường hợp tương tự như vậy, khi nghe nói có cuốn tiểu thuyết nào sắp được chuyển thể thành phim, một số fan nguyên tác cố chấp sẽ mặc kệ tất cả, đầu tiên sẽ mắng diễn viên xối xả trước, mắng diễn viên hủy hoại nhân vật trong lòng mình, mặc dù phim còn chưa chiếu.

Nhưng cũng đúng, với tình hình làm phim chuyển thể từ tiểu thuyết hiện nay như phá hủy cuốn tiểu thuyết đó thì fan nguyên tác làm như vậy là điều dễ hiểu, tuy thế bộ phim do chính tác giả chấp bút làm biên kịch nên khả năng bị hủy hoại là rất nhỏ, bởi vậy nên Ngưu Lâm mới nhắm được kịch bản này.

Kịch bản thứ ba Ngưu Lâm không thích lắm, đây là một bộ remake lại từ bộ phim kinh điển về tình báo dân quốc, mặc dù đội ngũ sản xuất không tệ nhưng từ trước đến nay bất cứ bộ phim nào dính chữ “remake” hầu như đều flop, khán giả luôn có một tình cảm đặc biệt với phiên bản đầu tiên, khả năng vượt qua bản gốc là không thể.

Ngưu Lâm giới thiệu sơ qua ba kịch bản cho Giang Dịch Hành, sau đó để anh xem xét kỹ lưỡng, chị ấy cũng muốn nghe ý kiến của Giang Dịch Hành nên trước đó chưa vội đưa ra quyết định, cũng không có đoàn phim nào ở thời điểm cuối năm mà giục diễn viên tiến tổ cả.

Giang Dịch Hành tỏ vẻ cần đọc lại kịch bản, ngày mai sẽ trả lời Ngưu Lâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi