NỮ THẦN, CẦU BAO NUÔI

Giang Dịch Hành nói câu này xong, Khương Nhan cũng chỉ nghe vậy thôi chứ không coi là thật.

Hàn huyên thêm được một lát, Giang Dịch Hành đặt điện thoại xuống tiếp tục vùi đầu vào việc quay phim, cũng may nhân vật Tống Hủ này lên sàn muộn, có thể đẩy cảnh quay liên quan về phía sau.

Đạo diễn quyết định bắt đầu quay trước, tìm người thích hợp sau.

Mở đầu kịch bản rất đơn giản, là cảnh nam nữ chính gặp nhau, giống như tình yêu sét đánh.

“Hôm nay quay cảnh đầu tiên, mọi người cùng vui lên nào.”

Đạo diễn là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trông rất phong độ, nghe nói anh ấy đã làm phó đạo diễn trong nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ấy tự mình làm đạo diễn của một bộ phim nên đương nhiên anh ấy coi trọng vô cùng.

“Cảnh quay đầu tiên, action!” Đạo diễn vừa dứt lời, các diễn viên ngay lập tức vào trạng thái, tất cả các nhân viên công tác cũng vào vị trí của mình.

Trong thư viện yên tĩnh của trường đại học, nữ chính Đường An An ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ, trên tay cầm cuốn sách lật qua lật lại, ánh nắng hoàng hôn trong một chiều mùa đông ấm áp chiếu rọi khắp mặt bàn, trong lúc lơ đãng, nữ chính đưa tay cột mái tóc lên, lộ ra một gương mặt trong trẻo ngọt ngào.

Theo như miêu tả trong tiểu thuyết, nữ chính không phải người hết sức xinh đẹp, thậm chí có hơi bình thường, miễn cưỡng mới được gọi là trong sáng.

Mạnh Kha có vẻ ngoài ngọt ngào hơn một chút, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, trong làng giải trí làm gì có ai có vẻ ngoài tầm thường?

Lúc này ống kính chuyển đổi, Đường An An đứng dậy đi đến giá sách tìm một cuốn sách chuyên ngành.

Mà ở bên cạnh giá sách đó, nam chính Tống Tư Bắc lướt qua cô, camera quay bên Mạnh Kha, gương mặt tinh tế của Giang Dịch Hành từ từ hiện lên, bị giá sách che đi nên nhìn anh càng thêm thần bí.

Cuối cùng nam nữ chính đứng đối diện nhau, cùng giơ tay cầm lấy một cuốn sách.

Động tác này hai người nhất trí quay đi quay lại nhiều lần.

Cảnh quay cuối cùng là Tống Tư Bắc cực kỳ phong độ nhường sách cho Đường An An, lúc rút sách ra, gương mặt hiện lên trước khoảng trống của giá sách.

Đạo diễn cố ý dặn Mạnh Kha, lúc này phải diễn ra vẻ kinh diễm khi nữ chính nhìn thấy nam chính, anh ấy muốn quay được cảnh biểu hiện cảm giác của một nữ sinh bình thường bất ngờ tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng trong trường.

Mạnh Kha gật đầu tỏ ý đã hiểu, bản thân nhất định sẽ diễn tốt, đồng thời vô thức ngẩng đầu nhìn Giang Dịch Hành đang cúi đầu đọc kịch bản, trên má có hơi phiếm hồng.

Đạo diễn thấy ánh mắt này của cô, vô cùng bất an bổ sung một câu: “Nhớ kỹ, là kinh diễm chứ không phải si tình.”

Anh ấy cũng không muốn Mạnh Kha sẽ diễn vai nữ chính thành một nữ sinh si tình.

Mạnh Kha liên tục gật đầu, biểu thị bản thân đã hiểu.

Đạo diễn hết sức vui mừng tiếp tục quay phim.



Qua mười lăm tháng giêng, tương đương với việc đã hết Tết, Khương Nhan nhẩm tính lại, thời gian nghỉ phép của mình cũng sắp kết thúc.

An Hạ về nhà ăn Tết xong cũng đã quay lại rồi, cô ấy hùng hùng hổ hổ xách một bọc lớn đồ ăn đến nhà Khương Nhan chúc Tết.

Làm một trợ lý, làm cấp trên hài lòng cũng là một trong những kỹ năng cần thiết.

Khương Nhan nghe thấy tiếng chuông cửa quen thuộc liền đi ra mở cửa, nhìn gương mặt nhiệt tình như lửa đốt của An Hạ rồi bình thản đón cô ấy vào.

An Hạ tất nhiên nhìn thấy sự thất vọng lóe lên trong đôi mắt của Khương Nhan, cô ấy đặt đồ ăn xuống, không rõ nguyên nhân, chậc chậc lên tiếng hỏi: “Sao? Nhìn thấy tớ thất vọng lắm à? Hay là cậu đang chờ ai khác?”

Khương Nhan dựa vào ghế sô pha, thay đổi sắc mặt, làm bộ như đang diễn xuất, cười tươi quyến rũ với An Hạ: “Sao có thể được, Tiểu Hạ quay về rồi mình vui vẻ lắm ý.”

Lúc Khương Nhan nói câu này còn liếc mắt đưa tình, toàn thân An Hạ tê rần, ngồi cách xa cô ra một chút, con nhỏ này đúng là yêu nghiệt, à không yêu tinh mới đúng.

Cô ấy đáp lại Khương Nhan bằng những lời lẽ trước đó Khương Nhan đã nói: “Giới tính của tớ rất bình thường, đừng có quyến rũ tớ, tớ không bị lừa đâu.”

Cô đem Khương Nhan lúc đó tự nhủ còn đưa cô, “Ta hướng giới tính rất bình thường, đừng hướng ta vứt mị nhãn, ta không để mình bị đẩy vòng vòng.”

Trên bàn đặt một bộ đồ uống trà, hương trà tản ra xung quanh mờ mịt, An Hạ tự rót cho mình một ly trà, sau đó thổi thoang thoảng cho nguội bớt rồi mới uống một hơi cạn sạch.

Động tác uống như là nốc ừng ực, không hề có chút mỹ cảm nào!

Khương Nhan gõ vào mu bàn tay của cô ấy vài cái: “Cái kiểu uống trà của cậu đúng là uổng phí hết trà ngon của tớ.”

An Hạ quệt mồm, không để ý chút nào: “Uống sao chả là uống.”

Khương Nhan không phản bác được, tự rót cho mình một ly, chậm rãi thưởng thức.

An Hạ thần bí khó lường xông tới: “Đừng có đánh trống lảng.”

Khương Nhan liếc cô ấy một cái: “Chuyện gì?”

An Hạ lộ ra biểu cảm thần bí, cười hề hề rồi nói: “Tớ biết hết rồi.”

Khương Nha nhíu mày, buồn cười hỏi: “Vậy cậu biết cái gì?”

An Hạ đột nhiên đứng dậy, đi xung quanh người cô một vòng, Khương Nhan mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, dài tới mắt cá chân, đai lưng buộc lỏng lẻo, cả người xem chừng lười biếng vô cùng, đôi mắt hạnh khẽ chớp, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang tới một sự quyến rũ khó tả.

An Hạ biết rõ Khương Nhan rất xinh đẹp, thanh tú lại nghiêm túc. Nhưng dường như An Hạ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Khương Nhan, ngoại hình không thay đổi, chỉ có khí chất bên thay đổi, ừm…cả người trông…

“Cả người cậu tràn đầy xuân sắc.” An Hạ rất thẳng thắn nói.

Tay cầm ly trà của Khương Nhan run run, trình độ ngữ văn của An Hạ quả thực cần phải nâng cao thêm một chút.

“Giáo viên ngữ văn của cậu mà biết cậu dùng thành ngữ kiểu này chắc tức chết mất.”

Qua ngày mười lăm, rốt cuộc Khương Nhan không có lý do để làm cá mặn nữa, Ngưu Lâm đã tìm cho cô một công việc chụp hình tạp chí vào ngày mai.

Rất nhiều công việc vụn vặt Ngưu Lâm đều trực tiếp bàn giao cho An HẠ.

Bởi vậy lần này An Hạ tới chúc Tết cô tiện thể thông báo chi tiết thời gian cụ thể chụp hình.

“Sáng mai, tám giờ, đừng quên đấy, tớ sẽ đến đón cậu, à đừng trang điểm, sau lại phải tẩy trang mất công.” Cuối cùng An Hạ bổ sung thêm một câu khiến Khương Nhan cảm thấy có ích: “Dù sao mỹ nhân nhà mình không trang điểm cũng đủ gây áp lực cho người khác rồi.”

Tiễn An Hạ xong, Khương Nhan ngồi trên ghế sô pha tiếp tục nhàm chán uống trà, tiện thể mở tạp chí <Thời trang> cô sẽ chụp vào ngày mai ra xem.

<Thời trang> là một cuốn tạp chí dành cho phụ nữ, có số lượng phát hành rất lớn, mà buổi chụp hình của Khương Nhan vào ngày mai là chụp cho trang bìa.

Tám giờ sáng hôm sau, An Hạ đúng giờ bấm chuông cửa nhà Khương Nhan.

Mấy ngày nay Khương Nhan đều ngủ cho tới khi tự tỉnh, bỗng phải dậy sớm thế này có hơi không quen nên ngáp liên tục.

Trái lại An Hạ rất có tinh thần, kéo Khương Nhan đến trước bàn trang điểm để làm tóc cho cô, sau đó lại lon ton đi tìm trang phục để mặc ngày hôm nay.

“Cái váy này thế nào?” An Hạ giơ một chiếc váy liền thân sáng màu hỏi.

Khương Nhan nhìn chằm chằm vào chiếc váy hồi lâu, sau đó lắc đầu, cô không định giữa mùa đông lạnh lẽo mặc chiếc váy như vậy để trải nghiệm cảm giác thời trang phang thời tiết.

An Hạ tìm kiếm thêm lần nữa, cuối cùng cũng chọn được một chiếc mà Khương Nhan hết sức hài lòng.

Khi ra ngoài, Khương Nhan mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần cạp cao xếp ly ở eo, giày cao gót màu đen cảm giác rất chuyên nghiệp, khí thế mười phần.

Mới chín giờ hai người đã đến studio, hôm nay ngoại trừ việc chụp bìa tạp chí ra còn phải chụp mấy trang bên trong nữa.

Giữa shot chụp được nghỉ ngơi một lát, trong phòng nghỉ, An Hạ cúi đầu nghịch điện thoại còn Khương Nhan đang nhắm mắt dưỡng thần, sự yên tĩnh bao trùm cả không gian.

Đột nhiên không gian yên tĩnh bị giọng nói của An Hạ phá vỡ.

Cô ấy hơi hưng phấn chỉ vào một cái weibo bảo Khương Nhan nhìn xem, trên mặt là biểu cảm hóng dưa nhìn Khương Nhan với vẻ mặt cải thảo trong vườn rau xanh nhà mình bị ăn trộm.

Khương Nhan khó hiểu nhìn vào màn hình điện thoại di động, ngay lập tức hiểu rõ lý do vì sao An Hạ lại kích động.

Trong màn hình là bài đăng của một tài khoản tick v chuyên tung drama của giới giải trí.

“Tân binh xuất sắc nhất và tiểu hoa đán kết duyên nhờ đóng chng phim? Phim giả tình thật, trên màn ảnh còn có một cặp đôi nữa.”

Những hình ảnh này đều là những tấm hình mơ hồ, nhưng cũng lờ mờ nhìn ra được là Giang Dịch Hành và Mạnh Kha đang quay phim, hình như là ở trường quay.

Trong hình thực ra hai người cũng không đứng gần nhau, chỉ là do góc độ khiến người ta cảm thấy hai người rất thân mật.

Lẽ nào bây giờ đã xào couple? Vẫn dùng phương thức này, hảo cảm đối với bộ phim này của Khương Nhan ngay lập tức giảm đi một độ, nhưng cô cũng hiểu rõ, đây chỉ là hành xào couple xã giao, tuy vậy vẫn cảm thấy xào scandal giữa nam với nữ chính trong phim có hơi phản cảm.

Khương Nhan chỉ liếc nhanh rồi trả lại điện thoại cho An Hạ, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, “Xào couple mà cậu cũng tin?”

Bức ảnh này mặc dù giống chụp lén nhưng Khương Nhan đóng phim trong làng giải trí này lâu như vậy, đã quen với đủ thể loại xào couple, bức ảnh này rõ ràng là cố ý chụp, hoặc cho dù không phải cố ý vậy thì người chụp cũng cố ý chọn góc độ để chụp. Rõ ràng là để tạo tin giả.

Ban đầu Khương Nhan không nghĩ nhiều, nhưng chỉ chốc lát sau bỗng nhiên cô lại mở mắt, móc điện thoại ra tìm mấy tấm ảnh kia xem lại, nếu như bị cố ý chụp vậy thì Giang Dịch Hành có biết không?

Quả nhiên, phần lớn các tấm ảnh đều lộ mặt của Mạnh Kha, không phải lúc đang lơ đãng thì cũng là lúc hơi liếc nhìn camera, trong đó có mấy tấm hình còn cố gắng đứng cạnh Giang Dịch Hành một chút, mà biểu cảm của Giang Dịch Hành rất tự nhiên, có lẽ không hay biết những động tác bình thường của mình đang bị người ta chụp trộm rồi cố tình chỉnh sửa, dùng phương thức mập mờ như vậy để xào couple.

Trong lòng Khương Nhan đột nhiên có một suy nghĩ, cũng chuẩn bị hành động, sau khi nghĩ xong liền cầm điện thoại trực tiếp nhét lại vào trong túi.

Sau khi chụp ảnh xong là đã hơn bốn giờ chiều, An Hạ vốn định đưa Khương Nhan về nhà nhưng không ngờ vừa ngồi lên xe Khương Nhan nói: “Đến công ty tìm chị Lâm một chuyến đi, tớ có chuyện muốn nói với chị ấy.”

An Hạ nhìn nụ cười vi diệu trên gương mặt của Khương Nhan, không nói gì chỉ quay xe đi đến công ty.



Trong phòng nghỉ của công ty, Ngưu Lâm đưa cho Khương Nhan một ly cà phê, có hơi khó hiểu: “Em nói em muốn đóng một vai phụ trong phim truyền hình?”

Khương Nhan gật đầu, khẽ nhấp một ngụm cà phê, “Ừ.”

“Nhưng vai diễn như vậy, người nổi tiếng một chút cũng không thèm đóng. ”

Khương Nhan nhấp thêm một ngụm cà phê, vuốt vuốt tóc, bình tĩnh đáp: “Em là fan nguyên tác, em yêu nhân vật đó một cách sâu sắc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi