NỮ THẦN, CẦU BAO NUÔI

“Không cần khách sáo, chỉ bảo người mới là chuyện đương nhiên.” Khương Nhan vẫn cười như mùa thu tỏa nắng, chậm rãi đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Mạnh Kha vẫn nở nụ cười trên môi, tuy nhìn qua có chút gượng gạo, nhưng vì hiện trường xung quanh đang có nhiều người như vậy, cô ta cũng chỉ có thể tiếp tục giả lả cười nịnh nọt, nếu không ngày mai sẽ truyền ra tin cô ta vô lễ với tiền bối.

Chuyện tự huỷ hoại thanh danh của bản thân như thế này, Mạnh Kha chắc chắn sẽ không làm.

Nghĩ đến đây, Mạnh Kha lại liếc nhìn Khương Nhan, cô đang cúi đầu nói gì đó với trợ lý An Hạ, khuôn mặt lộ ra khí chất phô trương. Mạnh Kha thấy vậy, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tính ra, Khương Nhan cũng chỉ lớn hơn cô ta 1-2 tuổi, nhưng địa vị của hai người trong ngành giải trí lại khác xa nhau.

Thật ra Mạnh Kha cũng khá xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ, nhưng nhan sắc của cô ta cũng có hạn chế.

Mạnh Kha mang vẻ đẹp ngọt ngào với khuôn mặt trẻ con. Kể từ khi ra mắt, công ty đã sắp xếp cho cô ta đi theo con đường cô gái ngây thơ nhà hàng xóm, kiểu thiết lập nhân vật này dễ dàng nhận được sự yêu thích của khán giả và duyên với người qua đường. Nhưng đồng thời cũng có một nhược điểm lớn, đó là sự nghiệp diễn xuất không thể mở rộng, sẽ bị giới hạn rất nhiều.

Vì vậy, cho đến nay, phần lớn các vai diễn của cô ta vẫn là vai nữ chính trong các bộ phim thần tượng. Không phải là Mạnh Kha không thử thay đổi kiểu nhân vật khác, cô ta vẫn nhận một số dạng vai diễn khác.

Chẳng hạn như nữ đặc vụ ngầm trong phim về đề tài chiến tranh gián điệp, hoặc là thử thách bản thân với vai mỹ nhân kinh điển trong phim cổ trang.

Tuy nhiên, khán giả lại bày tỏ rằng xem cô ta diễn những vai như vậy thật sự rất gượng gạo, giống như đang xem trẻ con chơi trò nhập vai gia đình, hoàn toàn không có cảm giác nhập tâm vào nhân vật.

Nói đơn giản dễ hiểu là, có một số loại nhân vật, Mạnh Kha diễn không nổi.

Sau một hai lần, công ty cũng không nghĩ đến chuyện đổi hình tượng cho Mạnh Kha nữa mà chỉ giao cho cô những vai diễn như thế này.

Cô ta phù hợp với kiểu nhân vật này và có thể diễn tốt những vai như vậy, nhưng điều này không có nghĩa là cô ta thích nó.

Có lẽ ngày thường không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng nếu bên cạnh bỗng xuất hiện một người hơn mình về mọi mặt, cảm giác không cam lòng sẽ từ từ trỗi dậy.

Trùng hợp là, Khương Nhan có lẽ chính là loại nữ chính vạn năng này, có thể diễn ra được sự ngây thơ, có thể giả vờ quyến rũ gợi cảm, cũng có thể khống chế hình tượng nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo.

Ánh mắt Mạnh Kha hiện lên sự hâm mộ, nhưng đồng thời, vài phần ghen ghét cũng không cách nào che giấu được.

Tuy Khương Nhan không nhìn thẳng vào cô ta, nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý đến cô ta, hiển nhiên cũng thấy được ánh mắt đó của Mạnh Kha.

Cùng là người trong giới, ít nhiều ai cũng biết một chút lai lịch của nhau. Đương nhiên, “bí mật nhỏ” mà ai cũng biết của Mạnh Kha cũng không phải là ngoại lệ.

Chỉ tiếc, khó khăn của người khác thì có liên quan gì đến Khương Nhan cô?

Khương Nhan chính là kiểu người, chỉ cần người khác không động đến cô, vậy thì nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu người khác chủ động kiếm chuyện với mình, cô chắc chắn cũng sẽ ăn miếng trả miếng.

Có qua có lại, rất công bằng.

Khương Nhan ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu, lên tiếng hỏi, “Cô Mạnh còn có chuyện gì nữa? Hay là còn có chỗ nào mà cô chưa hiểu rõ?”

Giọng nói của Khương Nhan nhẹ nhàng, ánh mắt chân thành tha thiết, thể hiện đủ những gì mà một vị tiền bối nên có.

Câu nói này thành công khiến mọi người trong đoàn phim một lần nữa đổ dồn sự chú ý lên người Mạnh Kha. Cô ta còn chưa kịp thu tầm mắt lại, bàn tay nắm chặt, cộng thêm ánh mắt không mấy thiện cảm, tất cả đều đập vào mắt mọi người.

Trước kia, ở trong đoàn phim, Mạnh Kha vẫn luôn mang dáng vẻ của một cô gái ngây thơ chưa hiểu sự đời, nhưng hôm nay, hình tượng này đã bị chính cô ta hoàn toàn huỷ hoại.

Đầu tiên là lớn tiếng khiêu khích tiền bối, sau đó là không biết che giấu ánh mắt không thiện cảm, thật sự là không có EQ, không biết cách đối nhân xử thế.

Không bàn đến người khác, Trình Hạo nhìn cô ta, trong lòng âm thầm lắc đầu. Thân là một diễn viên, đứng trước công chúng lại không biết cách che giấu cảm xúc thật sự của mình, khiến người ta vừa liếc mắt đã nhìn thấu mình, cô ta hẳn là sẽ không đi xa trên con đường này được.

Buổi chiều chỉ có một cảnh quay của Khương Nhan, hơn nữa lại là cảnh quay một mình, tương đối nhẹ nhàng, quay xong cũng không còn gì đáng lo ngại, các cảnh quay còn lại đều là cảnh phối hợp giữa nam nữ chính.

Sau khi quay xong, Khương Nhan không rời khỏi mà lại ngồi lại, nghiêm túc xem hai người quay phim, lấy lý do là vì muốn nhanh chóng hoà nhập với môi trường trong đoàn phim.

Gần như là đồng bộ, mỗi khi quay đến cảnh Giang Dịch Hành phải phối hợp với nữ chính, anh đều sẽ bị khựng như vậy vài lần.

Bất kể là ôm, hôn hay nắm tay.

Sau mấy cảnh quay liên tiếp bị khựng, Trình Hạo cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, vì sao một người vốn diễn rất tốt lại càng lúc càng diễn không được? Cũng chưa bao giờ nghe nói bị bệnh là sẽ mất đi khả năng diễn xuất.

Khương Nhan vẫn ngồi yên trên ghế, hai chân gác lên chiếc ghế đẩu, cười nhẹ nhìn Giang Dịch Hành liên tục bị khựng.

Nụ cười này, ở trong mắt Giang Dịch Hành, nhìn không khác gì là cười trên nỗi đau của người khác, hơn nữa còn không thèm che giấu chút nào.

……

Cuối tháng 2, một nửa cảnh quay của phim “Chuông tình yêu” đã hoàn thành, vai diễn của Khương Nhan cũng đã kết thúc. Sau khi quay xong phân cảnh cuối cùng của Tống Hủ, Khương Nhan mang theo đồ đạc của mình rời khỏi đoàn phim.

Cùng lúc đó, có một chuyện khiến Khương Nhan không thể không nghiêm túc thực hiện.

Cuối tháng 2, phim “Đỏ và trắng” sẽ công chiếu, đồng thời, sự cạnh tranh gay gắt giữa các tiết mục mừng năm mới cuối cùng cũng kết thúc.

Đúng như dự đoán rồi lại có chút bất ngờ ngoài ý muốn, phim “Đỏ và trắng” cuối cùng cũng giành ngôi quán quân của phim Tết năm nay với doanh thu phòng vé là 1375 tỷ đồng.

Đạo diễn đương nhiên rất vui mừng, các nhà đầu tư của bộ phim này đã thắng cược. Để ăn mừng, ngay lập tức tổ chức một bữa tiệc ăn mừng vô cùng phô trương.

Khương Nhan là nữ chính, nếu không tham dự thì thật sự rất vô lý.

Buổi sáng, Khương Nhan ngồi trên ghế sofa, nhìn An Hạ lấy ra hết bộ váy này đến bộ váy khác, từ váy dài đến váy ngắn, loại nào cũng có, thậm chí còn có vài bộ quần áo trung tính đẹp trai ngời ngời.

Chỉ trong nháy mắt, phòng để quần áo đã hỗn loạn như vừa bị trộm đột nhập.

Khương Nhan không quá để tâm đến chuyện này, chỉ để mặc cho An Hạ mày mò, cho đến khi cô thay đến bộ trang phục thứ năm, không khác gì thay đồ cho búp bê, Khương Nhan cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nổi giận chuẩn bị phản kháng, “Chỉ là tham dự một bữa tiệc ăn mừng mà thôi, cũng không phải là đi thảm đỏ trong sự kiện lớn nào, không cần phải chuẩn bị rườm rà như vậy, mặc đại một chiếc váy nào đó là được rồi.”

An Hạ không cho là đúng, lại lấy thêm một bộ quần áo từ ngăn tủ ra, “Khó mà làm được. Tiệc ăn mừng thì sao? Rất nhiều phim điện ảnh còn không có tư cách va lý do để quang minh chính đại tổ chức tiệc ăn mừng kia kìa. Cho nên, cậu nhất định phải xinh đẹp áp đảo đám đông, xuất hiện xinh đẹp một cách bất ngờ.

Khương Nhan để bộ quần áo mà An Hạ đưa cho mình xuống, từ trong đó lấy ra một chiếc váy dài màu trắng, ướm thử trên người. Nếu không có gì ngoài ý muốn, đoàn phim cũng chỉ có cô và người đóng vai bí thư là diễn viên nữ. Như vậy thì, có gì có thể so sánh được đây?

Vừa nghĩ, cô vừa thay quần áo.

Đây là một chiếc váy dài màu trắng, chất liệu vải điểm xuyết hoạ tiết vô tình tạo thêm điểm nhấn về màu sắc cho chiếc váy, đồng thời cũng làm nổi bật ưu điểm về dáng người của Khương Nhan.

Dáng người mảnh khảnh nhưng không yếu ớt, vòng eo thon gọn, váy xẻ tà đúng chỗ. Lúc di chuyển, một đôi chân thon dài trắng nõn như ẩn như hiện mà lộ ra dưới vạt váy dài.

m thầm quyến rũ.

An Hạ kéo Khương Nhan đến trước gương xoay một vòng, nhịn không được mà nói, “Xinh quá đi. Tớ mà là con trai thì nhất định sẽ cưới cậu.”

Khương Nhan sửa sang lại quần áo của mình, nhìn qua bằng một ánh mắt đầy ẩn ý, “Thôi đừng, cậu mà là con trai, tớ chắc chắn sẽ không gả cho cậu.”

An Hạ cười tủm tỉm mà nhích lại gần, đặt tay lên vai Khương Nhan để cô ngồi xuống, sau đó lộ ra ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện mà hỏi, “Vậy cậu muốn gả cho ai?”

An Hạ đích thân làm tóc cho cô. Khương Nhan ngồi trước gương, im lặng nhắm mắt lại, bỗng nhiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện cực kỳ quan trọng của đời người trong tương lai……

“Xong rồi.”

Trong lúc Khương Nhan vẫn đang suy tư thì giọng nói của An Hạ bỗng dưng vang lên bên tai.

An Hạ vừa dứt lời, Khương Nhan mở mắt ra, người trong gương trang điểm tao nhã thanh tú, tóc búi cao để lộ ra cái cổ thon gầy, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền kim cương tinh xảo, trên môi còn nở nụ cười.

An Hạ vẫn rất hài lòng với thành quả của mình. Quả nhiên là Khương Nhan có nét sẵn, cho nên trang điểm như thế nào cũng đều đẹp.

……

Trong buổi tiệc ăn mừng ngày hôm nay, ngoại trừ các diễn viên và nhà đầu tư của bộ phim ra thì một số phóng viên của các kênh truyền thông chính thống cũng được mời tham dự.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này, những phóng viên được mời đều đã được xác nhận kỹ càng, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện hỏi những câu hỏi khó và kỳ lạ như lần trước.

Bầu không khí hôm nay rõ ràng thoải mái hơn ngày công chiếu trước đó nhiều. Tranh thủ lúc đang chuẩn bị, có phóng viên lại đây chụp hình nam nữ chính.

Khương Nhan và Giản Bách phối hợp với nhau, đứng cùng một chỗ cho các phóng viên chụp hình. Chụp xong, các phóng viên hỏi thêm vài câu, sau đó hài lòng rời đi.

Khương Nhan đang muốn quay về chỗ ngồi thì bỗng nhiên, Giản Bách bước lại gần cô, vội vàng nhỏ giọng nói một câu, “Lát nữa tìm một chỗ nào để ngồi đi, em có chuyện muốn nói với chị.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi