NỮ THẦN, CẦU BAO NUÔI

“Hả?” Khương Nhan chớp mắt nhìn anh như thể đang chờ đợi câu trả lời.

Rõ ràng là cô đang cười nhưng Giang Dịch Hành lại cảm thấy sợ hãi ở trong lòng.

Vì lí do gì mà anh lại thích một cô nàng có tính tình như thế này vậy?

Đúng vậy, Giang Dịch Hành khẳng định rằng mình đã phải lòng Khương Nhan, về việc tình cảm ấy bắt đầu từ khi nào thì anh cũng không biết nữa. Có lẽ nó đã bắt đầu từ khi anh vừa đến với thế giới này, Khương Nhan mặc bộ sườn xám màu quả mơ (1), dáng người mảnh mai đứng trước mặt anh, nhìn anh bằng đôi mắt trong như hồ nước, hoặc có thể là lúc đang ghi hình chương trình, đêm hôm đó hai người cùng ở lại trên núi, Khương Nhan tựa vào người anh để giữ ấm, hai tay ôm lấy bản thân mình.

Trong lúc bất tri bất giác, mọi điều nhỏ nhặt xảy ra trong quãng thời gian “ở chung” của hai người đều được khắc sâu vào trong tâm trí một cách sống động.

Dù sao, anh đúng là thích cô, nhưng anh thật sự không đoán ra được suy nghĩ của Khương Nhan, anh chỉ mơ mồ cảm thấy rằng Khương Nhan có lẽ cũng có tình cảm với anh, nếu không, tại sao cô không làm rõ vụ tin tức hẹn hò kia? Còn nữa, Khương Nhan cũng rất quan tâm đến chuyện tình cảm của mình!

Giang Dịch Hành đã suy nghĩ rất kỹ để hiểu ra điều đó, anh không còn cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Khương Nhan nữa, nếu đã thích rồi thì cứ nói ra thôi.

Nhưng rõ ràng, với hoàn cảnh ồn ào của trường quay này dường như không phải nơi thích hợp để bày tỏ tình cảm.

Nhất định phải đúng thời gian, địa điểm, Giang Dịch Hành yên lặng suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Khương Nhan càng ngày càng lạnh.

Khương Nhan ngồi bên cạnh anh, bất lực nhìn anh đang chìm vào trong suy nghĩ sau khi nghe những lời nói của cô, nửa ngày không phát ra một tiếng, đây là làm lơ một cách trắng trợn.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Giang Dịch Hành đang muốn nói gì đó thì đạo diễn bên kia gọi người, anh phải chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.

“Vậy anh đi trước.”

Giang Dịch Hảnh đứng dậy và không trả lời câu hỏi cuối cùng của Khương Nhan, nhưng khi anh định đi qua, anh quay đầu lại nhìn Khương Nhan và nói một cách rất nghiêm túc: “Anh rất vui khi gặp được em trong đoàn làm phim.” Nói xong liền rời đi ngay lập tức.

“Cũng không tệ.”

Sau khi Gianh Dịch Hành rời đi, An Hạ bưng ly nước đi tới, cô không nghe rõ hai người họ nói cái gì, chỉ nghe được mấy chữ cuối cùng.

“Không có việc gì.” Khương Nhan nhìn bóng lưng người rời đi, khóe miệng có hơi… câu lên.

“Nước của cô.” An Hạ đưa ly nước cho Khương Nhan.

Nước bên trong ly còn nóng, bốc hơi nghi ngút, An Hạ còn rất tri kỷ bỏ thêm vào ly nước vài nụ hoa hồng, chúng vẫn còn đang bập bềnh lên xuống trong nước, tỏa hương hoa thơm ngát.

Khương Nhan thản nhiên nhìn thoáng qua ly nước sau đó nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi đặt nó lên bàn.

“Vừa rồi hai người đuổi tôi đi để nói gì thế?” An Hạ cười tủm tỉm nhìn Khương Nhan, cô nhận ra được Khương Nhan không khát, vừa rồi rõ ràng là muốn đuổi cô đi chỗ khác.

“Gần đây cô rất rảnh rỗi sao?” Khương Nhan hỏi một đằng đáp một nẻo (4), quay đầu nhìn Sơ Hạ vẻ mặt đầy sự hóng hớt.

“Tôi đang quan tâm cô.” An Hạ cảm thấy mình nói rất có lý, khi nhìn vào mắt Khương Nhan thấy có gì đó không ổn, cô lựa chọn bỏ chạy đến nơi khác.

Tiểu Trần – trợ lý của Giang Dịch Hành cũng có mặt tại phim trường, An Hạ suy nghĩ một chút rồi đến bên cạnh cậu, hai người nhanh chóng trở lên thân thiết, không biết họ đang nói về cái gì.

An Hạ đi rồi, Khương Nhan vui vẻ yên lặng ngồi ở đó xem các cảnh quay.

Riêng cảnh đó thôi đã quay đi quay lại mấy lần, nhưng đạo diễn nói là có gì đó không ổn nên phải quay lại thêm lần nữa.

Phim điện ảnh tuy thời lượng không nhiều như phim truyền hình nhưng độ chi tiết của phim truyền hình lại không so được với phim điện ảnh, cho nên quay một bộ phim điện ảnh dài hai tiếng thường mất nhiều thời gian hơn quay một bộ phim truyền hình có hai mươi tập.

Mỗi cảnh quay của bộ phim đều cần được cân nhắc cẩn thận, nếu cái khác không nói thì chỉ cần nhìn biểu cảm trên khuôn mặt diễn viên, màn ảnh rộng cũng không thể so được với màn hình ti vi, mọi người có thể thấy rõ được mỗi biểu cảm của mỗi người trên màn hình lớn. Bằng cách này, khán giả có thể thấy rõ biểu cảm của diễn viên sai ở đây hoặc trạng thái không theo kịp bộ phim ở chỗ nào. Nhưng nếu đồng thời là khuôn mặt đó chiếu trên màn hình ti vi thì không dễ dàng để tìm ra được có gì không ổn.

Vì vậy mới nói, đóng phim điện ảnh là một bài kiểm tra kỹ năng diễn xuất của diễn viên, cũng bởi vì như thế, một số người xem cảm thấy rằng các diễn viên có kỹ năng diễn xuất ở mức khá thì không thể đóng phim điện ảnh vì kỹ năng diễn xuất của họ không thể chịu được bài kiểm tra của màn ảnh rộng.

Khương Nhan ngồi cách xa nên cô không thể thấy rõ được biểu cảm của Giang Dịch Hành, nhưng nhìn vào động tác của anh cô có thể biết anh đang quay cảnh nào.

La Sinh do Giang Dịch Hành thủ vai nhận được một cuộc gọi vào buổi sáng, người phụ nữ trên điện thoại nhờ anh giúp đỡ, cô ấy nói rằng mình đang bị theo dõi bởi một người nào đó, người nọ luôn đi theo cô sau giờ tan làm, dù nàng có tan làm muộn như thế nào người đó vẫn đi theo, bây giờ cô rất sợ hãi cô muốn biết kẻ theo đuôi mình là ai.

Cảnh hiện tại họ đang quay trên phim trường là cảnh La Sinh gặp người phụ nữ đó.

Nếu đang quay một bộ phim lãng mạn, thì đây là một tình tiết mà khi đó nam chính ở trong tối bí mật đi theo làm sứ giả bảo vệ hoa, nhưng đáng tiếc, đây không phải là một bộ phim tình cảm lãng mạn.

Khi quay xong cảnh này cũng đã gần chưa, tuy có NG vài lần nhưng cũng không làm ảnh hưởng để tiến độ quay bị chậm trễ.

Buổi trưa đoàn phim cùng nhau ăn cơm, không ăn cơm hộp, đạo diễn rất khí phách mà vung tay (6) mời cơm cả đoàn làm phim.

Vì buổi chiều còn quay phim nên không uống rượu mà chỉ gọi một bàn đầy món ăn.

Trên bàn ăn, Khương Nhan tùy tiện gắp thức ăn, cô thật sự không đói, nhưng tổ sản xuất đều đã tới cô không đi cũng không tốt. Giang Dịch Hành ngồi đối diện cô, chuyên tâm vào bóc vỏ một đĩa tôm, giống như không để ý đến chuyện bên ngoài, bộ dạng tập trung bóc vỏ tôm, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

Bỏ đầu tôm, bóc vỏ tôm, cẩn thận rút chỉ tôm ra cuối cùng bày lên đĩa sứ trắng, mỗi công đoạn đều rất tỉ mỉ.

“Đàn ông trưởng thành rồi còn chú ý ăn uống đến vậy.” Khương Nhan thở dài rồi tùy tiện gắp một miếng rau xanh.

Giang Dịch Hành bóc một đĩa tôm nhỏ sau đó dùng khăn giấy lay tay, cuối cùng không nói lời nào mà dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đẩy đĩa tôm đến trước Khương Nhan.

Mọi người trên bàn ăn đang sôi nổi thảo luận về tình tiết của bộ phim, không ai để ý đến bên này.

“Anh nghe An Hạ nói em thích ăn tôm nhưng lại không thích tự bóc vỏ.” Giang Dịch Hành nghiêng đầu, nhẹ giọng nói với cô, bộ dáng rất dịu dàng ân cần.

Khương Nhan nghe vậy ngẩng đầu lên liếc trợ lý nhỏ nhà mình ở đối diện, An Hạ đang mỉm cười nhìn bọn họ.

Khương Nhan thả miếng rau xuống, chuyển hướng đũa trong tay sang đĩa tôm đã được bóc vỏ kia, lại thay đổi lời nói: “Ăn uống nên tỉ mỉ như vậy mới đúng.”

Một bữa cơm, cả hai đều im lặng ăn.

Mãi đến khi bữa ăn sắp kết thúc, đạo diễn mới nhìn qua Khương Nhan, nói một câu liền chuyển chủ đề sang cô: “Tiểu Nhan này, cô thấy kịch bản thế nào?”

Từ trước đến giờ Khương Nhan không bao giờ ghi nhớ lời thoại của mình khi quay phim mà ngay sau khi đọc xong kịch bản cô ấy luôn ghi nhớ luôn lời thoại của chính mình.

“Không có vấn đề gì lớn.” Khương Nhan thản nhiên nói.

Nghe được câu trả lời này đạo diễn hiển nhiên tâm tình rất tốt, “Vậy cô cũng ở lại đi, cảnh tiếp theo tôi có ý tưởng mới, chiều chúng ta quay thử xem.”

Nghe vậy Khương Nhan rất muốn thu lại câu nói vừa rồi, trước đây cũng không phải chưa hợp tác cùng với vị đạo diễn này, cô cũng hiểu tính tình ông một chút.

Mỗi đạo diễn có một phong cách riêng khác nhau, mà phong cách làm việc của đạo diễn này có hơi phóng khoáng, ông sẽ thay đổi vài chi tiết mà mình có linh cảm được vào quá trình quay phim.

Ông thường xuyên thêm một số cảnh theo tâm tình của mình, mặc dù trình độ của ông rất tốt, những cảnh ông thêm hoặc thay đổi cũng rất tốt nhưng có lẽ các diễn viên sẽ không thích những lời thoại mà mình đã dày công ghi nhớ bị thay đổi thường xuyên, lặp đi lặp lại như vậy.

Trở lại phim trường sau bữa trưa, một cảnh đáng lẽ sẽ quay vào buổi chiều đã bị dời sang ngày mai, thay vào đó là cảnh đối diễn của nam nữ chính tạm thời được quay trước thời hạn.

Nói là quay trước nhưng chắc hôm nay quay xem để xem hiệu quả thế nào, dù sao một số đạo cụ và bối cảnh cần thiết vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.

Chỉ là Khương Nhan – một người luôn luôn bình tĩnh sau khi nghe xong ý tưởng của đạo diễn đối với cảnh quay này không thể không mở to hai mắt.

Vị đạo diễn này, thật sự mỗi tình huống đều độc đáo.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi đang nghĩ nên cho nam chính tỏ tình trong hoàn cảnh nào? →_→ Nhìn vẻ mặt này đi, đây là một câu hỏi nghiêm túc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi