NỮ THẦN DIỄN XUẤT

Hai cô gái tán hươu tán vượn, tán mãi không dứt, sau cùng nhân lúc hứng khởi, Lộ Thanh Thanh bèn hỏi Vụ Mang Mang có rượu không.

Tán chuyện cần phải có rượu để tăng thêm hứng thú.

Vụ Mang Mang lập tức đi tới tủ rượu, lấy cả chai lẫn ly ra.

Lộ Thanh Thanh cầm bình rượu, vừa nhìn liền nói: "Uầy, Mang Mang, cậu còn có cả chai Lafite* 82 năm cơ mà, coi trọng tớ ghê."

*Château Lafite Rothschild: Là một thương hiệu rượu vang nổi tiếng và đắt đỏ nhất thế giới hiện nay, thuộc sở hữu của gia tộc Rothschild (Pháp), có xuất xứ từ thế kỷ 19.

Vụ Mang Mang không đáp, cầm cái mở chai bật nút, rót cho Lộ Thanh Thanh một ly.

Lộ Thanh Thanh lắc ly rượu, cảm thán: "Đáng tiếc là muộn quá rồi, nếu không hẳn phải vừa nhâm nhi rượu vừa hát thì mới thú."

Vụ Mang Mang khoanh chân ngồi xuống, nói: "Cứ việc, sao phải ngại."

Lộ Thanh Thanh nhấp một ngụm, chau mày hỏi: "Sao mùi rượu kỳ quái vậy?" Cô ta thực sự ngại không dám hỏi thẳng liệu có phải Vụ Mang Mang mua nhầm rượu giả hay không.

Lafite 82 năm, hiển nhiên số lượng có hạn.

Vụ Mang Mang cười hi hi nói: "Lợi hại nha, nếm phát biết ngay, ngay cả cha tớ cũng không làm được như thế."

Vụ Mang Mang tiếp lời: "Chai rượu thì đúng là thật, sau khi cha tớ uống hết, tớ giữ lại cái chai, tìm người làm lại cái nút. Nhìn bề ngoài trông hệt như thật, còn về phần rượu vang đỏ bên trong thì dùng loại chất lượng trung bình là được."

Lộ Thanh Thanh quả thực hết chỗ nói. Một chai Lafite 82 năm có thể so với một chai Trương Dụ* mấy chục tệ được ư?

*Trương Dụ: Tên một thương hiệu rượu trực thuộc tập đoàn lớn cùng tên, thành lập từ năm 1892.

Trương Dụ thì cũng tạm chấp nhận được, nhưng kế tiếp khiến Lộ Thanh Thanh á khẩu chính là Vụ Mang Mang còn rót cả thêm Sprite vào nữa.

"Thật ra trộn lẫn Sprite, Lafite với Trương Dụ mới càng đúng vị." Vụ Mang Mang giải thích.

Lộ Thanh Thanh chỉ còn biết ngán ngẩm đỡ trán.

Có điều cho dù là Sprite hay là rượu vang đỏ thì cũng khiến người ta say ngất như nhau.

Vụ Mang Mang mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Lộ Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời suýt thì hét toáng lên.

"Thanh Thanh!" Vụ Mang Mang ôm chăn ngồi dậy, rõ ràng cái chăn là do Lộ Thanh Thanh đắp hộ cô.

"Tửu lượng của cậu kém quá." Lộ Thanh Thanh phủi tay đứng lên: "Tớ về đây."

Vụ Mang Mang nhìn đồng hồ, thấy đã 1h sáng, liền đứng dậy đưa Lộ Thanh Thanh xuống nhà, sau đó rửa ráy cho có lệ rồi chui lên giường ngủ tiếp.

Vài ngày sau đó, Lộ Thanh Thanh hẹn Vụ Mang Mang mấy lần nhưng đều bị cô cự tuyệt.

Nguyên nhân bởi hôm đó tỉnh lại, Vụ Mang Mang bị ánh mắt đưa tình thầm kín của Lộ Thanh Thanh doạ cho sợ hết hồn.

Mặc dù mấy hôm trước Lộ Thanh Thanh mới đăng ảnh phơi nắng với anh bạn trai "thịt tươi nhỏ", song xã hội cởi mở, người lưỡng tính cũng không phải ít.

Tuy rất có thể do Vụ Mang Mang suy nghĩ quá nhiều, nhưng cô tạm thời không có ý định yêu người cùng giới.

Vụ Mang Mang nhẩm tính thời gian, đợi vài ngày trôi qua bèn gọi cho cha mình, nhân lúc nói chuyện phiếm bèn ra vẻ tiện thể hỏi: "Cha, việc xin cho vay mở rộng xưởng sản xuất đã xong chưa?"

"Hôm qua cuối cùng thì bên ngân hàng cũng cho vay rồi, cuối tuần này sẽ xong xuôi." Vụ Thâm lại tiếp: "Sao tự dưng con lại quan tâm tới chuyện này?"

Vụ Mang Mang thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không biết có phải do cô đa nghi hay không, nhưng lần trước nghe ông Vụ nói vốn dĩ ngân hàng đã đồng ý cho vay, vậy mà đột nhiên bị kẹt lại, trong lòng cô vẫn thầm run sợ.

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng giải quyết xong, mặc kệ việc này có liên quan tới ông chú Thần tài hay không, nhưng Vụ Mang Mang rốt cuộc cũng yên tâm được rồi.

Sang tên cái túi đó cho Lộ Thanh Thanh quả là hoàn toàn đáng giá.

"Mang Mang, cuối tuần con có về ăn cơm không? Mẹ con nhắc con nhiều lắm." Vụ Thâm hỏi lại.

"Về chứ!" Vụ Mang Mang sảng khoái đáp ứng, bây giờ mà không về thì đợi đến bao giờ mới thích hợp hơn chứ, mấy hôm nay hầu bao rủng rỉnh, đảm bảo tâm trạng của cha cô cũng rất tốt. Tâm trạng tốt thì cô mới dễ bòn rút.

Vụ Mang Mang thật không bao giờ muốn chen chúc một lần nữa trong tàu điện ngầm .

Hôm đó, Vụ Mang Mang đánh một giấc thật say sưa, tỉnh dậy bèn tới phòng tập, tập mấy tiếng liên tục để tiêu mỡ, cố gắng làm cho bản thân trông hốc hác mệt mỏi, sau đó lúc chạng vạng tối mới thay đổi trang phục, đeo túi xách tới dưới chân núi.

Sườn núi san sát bóng cây, đường lên khúc khuỷu quanh co, Vụ Mang Mang thầm nhủ, những kẻ có tiền đúng là đầu óc đều bị teo hết lại nên mới thi nhau mua biệt thự ở chỗ cao ngất thế này.

Vất vả đi tới một chỗ dốc thoải, Vụ Mang Mang rút ra bình nước, ngửa đầu uống một hơi, cô đang mặc bộ đồ leo núi màu nâu vàng, không ngại bẩn, ngồi phệt xuống nghỉ.

Do buổi chiều tiêu hao quá nhiều thể lực, nên bây giờ hai mắt cô cứ hoa cả lên.

Khúc ngoặt phía dưới đột nhiên xuất hiện một chiếc xe con, từ phía xa Vụ Mang Mang đã nhìn thấy một chùm bóng bay hoạt hình tung bay cạnh cửa xe.

Xe tới gần, Vụ Mang Mang nhìn lướt qua biển số, chẳng phải đây chính là em Bentley mà cha mẹ cô phải tiết kiệm tiền ba năm mới mua được đấy sao?

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt tươi cười hồng hào của cậu em trai Đản Đản hiện ra: "Chị, chị ơi, hôm nay cha mẹ đưa em tới công viên Disney chơi đấy."

Vụ Mang Mang bĩu môi, Disney chán bỏ xừ, cô từng đi một lần rồi, ấn tượng duy nhất là đội ngũ xếp hàng dài như thể chờ lên tàu hỏa vậy.

Vậy nên Vụ Mang Mang liền trêu chọc thằng bé: "Disney thì có gì hay, mi phải đến 'Công viên kỷ Jura' chơi mới vui." Bị khủng long chén luôn thì càng tốt.

"Ít nói linh tinh với em con đi." Liễu Nhạc Duy cất giọng trách móc. "Con mặc cái gì thế này?" Bà Liễu ngó đầu ra, giương ánh mắt khó tin nhìn Vụ Mang Mang mặc một thân trang phục leo núi chuyên nghiệp, xách theo đồ nghề như thể chuẩn bị leo đỉnh Everest đến nơi.

"Đang là mùa hè, con không thấy nóng à?" Bà Liễu lại cất tiếng hỏi.

"Con mặc thế này chẳng phải để leo lên căn biệt thự lưng chừng núi cao 250m của nhà ta còn gì?" Vụ Mang Mang đáp ráo hoảnh.

Đã leo núi thì tất nhiên phải vũ trang đầy đủ rồi, áo gió này, giày leo núi, gậy leo núi, kính chống nắng này, dù sao cũng phải ăn vận cho phù hợp chứ.

Bà Liễu chán chẳng buồn đấu võ mồm với Vụ Mang Mang, bèn nói: "Nếu thích leo núi tới vậy thì con cứ tiếp tục đi nhé."

Dứt lời bèn bảo tài xế lái xe đi.

Vụ Mang Mang trợn trừng mắt nhìn em Bentley đen bóng dần mất hút.

Tuy rằng căn biệt thự của nhà cô chỉ còn một khúc rẽ nữa là tới, nhưng ngay cả việc giả vờ mời mọc cô lên xe bà Liễu cũng chẳng thèm làm, đúng là mẹ ruột có khác, chẳng chút khách khí.

Vụ Mang Mang ngây ngốc nhìn chùm bóng bay trong tay cậu em Đản Đản, không hề muốn thừa nhận cảm giác chua xót trong lòng lúc này.

Từ trước đến giờ đã bao giờ cha mẹ đưa cô đi chơi công viên chưa.

Vụ Mang Mang tức nóng cả người, cái ba lô trên lưng cũng tựa hồ nóng rẫy lên, thầm nhủ biết thế này thì chẳng cần mua bộ Lego cho Vụ Đản Đản làm gì, nó được đi chơi Disney, còn cô thì phải vác đồ chơi cho nó cuốc bộ xa thế này.

Tuy không nặng lắm, nhưng rất cồng kềnh đó, có biết không hả?

Vụ Mang Mang cúi xuống tung chân đá hòn đá nhỏ lăn đi thật xa, đá thêm vài cái nữa mới ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy một em Lamborghini màu vàng nghệ chậm rãi trờ tới.

Vụ Mang Mang ngó nghiêng, cửa sổ xe hạ xuống, người lái xe cất giọng thăm dò: "Mang Mang, là Mang Mang phải không?" Hôm đó hình như Lộ Thanh Thanh gọi cô bé này như vậy.

Vụ Mang Mang cúi xuống nhìn, mồm há ra hồi lâu vẫn không thốt lên tên người ta được.

Người này cô nhận ra, nhưng không biết tên họ là gì.

Ninh Tranh đỗ phịch xe lại, xuống xe nói: "Tôi tên Ninh Tranh."

"Ninh tiên sinh, trùng hợp ghê." Vụ Mang Mang cười nói: "Anh cũng ở khu này à?"

Ninh Tranh đáp "ừ", rồi lại hỏi: "Em cũng ở trên núi ư? Sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy nhỉ?"

Bởi vì hồi xưa tôi toàn lái xe về nhà cho nên anh mới không nhìn thấy chứ sao, Vụ Mang Mang thầm nhủ như vậy.

Đầu thì nghĩ như vậy, có điều lời ra tới miệng lại khác: "Chắc là 'hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng' đấy".

"Ừm." Ninh Tranh nhướn mày cười, cất giọng: "Nói vậy thì bây giờ duyên phận của chúng ta tới rồi."

Chuyện trai gái, nghe tiếng đàn liền hiểu nhã ý.

Vụ Mang Mang không đáp lời, chỉ nở nụ cười mỉm.

Ninh Tranh biết đám con gái luôn tỏ ra vờ rụt rè, kẻo sợ mất giá, đám đàn ông vốn cũng thích họ làm bộ như vậy, coi như là một bên vờ đánh một bên vờ chịu vậy.

Cho nên Ninh Tranh mau chóng thay đổi trọng tâm câu chuyện, xoá tan bầu không khí mờ ám.

"Em mới leo núi về à?" Ninh Tranh hiển nhiên cũng bị kinh ngạc trước cách ăn mặc của Vụ Mang Mang.

"Không phải." Vụ Mang Mang hơi ngượng, cô không thể mặt dày thừa nhận ăn mặc như vậy là để làm ra vẻ mà thôi.

Ninh Tranh tuy rằng thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi sâu, bởi sự chú ý của anh ta nhanh chóng chuyển lên cơ thể Vụ Mang Mang.

Đây là sự hấp dẫn bản năng từ người khác phái.

Còn về chuyện hai bên trò chuyện có hợp hay không thì để bao giờ cưới hẵng tính.

Trong mắt Ninh Tranh bây giờ, tuy Vụ Mang Mang có hơi nhếch nhác, nhưng bộ đồ leo núi mặc trên người cô khơi dậy một vẻ quyến rũ vô cùng khác biệt.

Ninh Tranh không thể không thừa nhận, Vụ Mang Mang vừa đỏ mặt, "cậu bé" của anh ta liền "rục rịch".

Khí chất thanh xuân trong trẻo nửa đàn bà nửa thiếu nữ của cô tựa hồ càng lúc càng toả ra phơi phới.

Khiến cho anh ta bất thần muốn tóm lấy một cái gì đó.

Ninh Tranh giơ tay phẩy nhẹ mấy sợi tóc rối trên trán cô, cất giọng hỏi: "Có muốn tôi đưa em về không?"

Vụ Mang Mang bị động tác của anh ta làm cho hoảng hốt, xem chừng vị Ninh tiên sinh này chính là tay chơi lão luyện đây.

Nhưng cũng không sao, mấy anh bạn trai số 5, số 9, số 12, thậm chí cả số 14 đều là kiểu người như này, cô đương nhiên có thể gặp chiêu đỡ chiêu.

"Nhà em ngay đó rồi." Vụ Mang Mang chỉ vào mái hiên của căn nhà phía trên khúc ngoặt.

Ngón tay trắng nõn cứ đung đưa trước mặt Ninh Tranh, khiến anh ta chỉ hận không thể tóm lấy ngậm vào miệng.

Quả là sức hấp dẫn vô cùng tự nhiên ^-^

Là người từng trải qua cả "nghìn con bướm", thế mà lại có một gương mặt ửng đỏ, một ngón tay trắng nõn khiến anh ta phải rung động, Ninh Tranh đương nhiên cực kỳ hưng phấn.

Vụ Mang Mang nhìn theo bóng chiếc xe nổ máy, di động bỗng nhiên vang tiếng tin nhắn thoại.

Vụ Mang Mang nhoẻn cười, ban nãy tuy Ninh Tranh không trực tiếp hỏi số điện thoại của cô, nhưng còn có Lộ Thanh Thanh mà, anh ta hẳn nhiên dễ dàng biết được số máy thông qua cô ấy.

Trực tiếp xin số của đối phương thì có vẻ quá sỗ sàng, Vụ Mang Mang tự động lý giải thành như vậy.

Nào ngờ mở di động ra nhìn, hoá ra lại là tin nhắn của bà Liễu.

Vụ Mang Mang thở dài, mẹ già của cô đúng là càng ngày càng tân tiến.

Nhưng mặc kệ, cô nhất định sẽ không cho bà xem weibo của mình đâu.

"Sao lề mề thế? Tưởng đang leo núi Everest thật hả? Cả nhà đang chờ con tới ăn cơm đây." Giọng nói của bà Liễu đầy thúc giục.

Vụ Mang Mang cố tươi cười, thở ra một hơi dài, rồi hăm hở chạy lên.

Lúc ăn cơm, Vụ Đản Đản hót liên hồi như con chim chích, đòi cuối tuần tới Thượng Hải chơi Disneyland ở đó xem có gì khác biệt.

Đúng là cố tình gây sự mà.

Thế mà bà Liễu lại đồng ý ngay, bà vừa dỗ Vụ Đản Đản ăn cơm, vừa hứa hẹn chốc nữa sẽ đặt vé máy bay luôn.

Vụ Mang Mang nhìn hai mẹ con dỗ dành nhau bèn mất hứng ăn, vùi đầu nhét cơm trắng vào miệng.

"Sao con không ăn thức ăn hả, gầy như khỉ thế này mà còn kén chọn à?"

Bà Liễu thay đổi sắc mặt như chong chóng, một bên mưa thuận gió hoà, một bên ra chiều nghiêm khắc, khiến Vụ Mang Mang chợt nghĩ có khi cái bệnh thích diễn của cô được di truyền từ bà mẹ cũng nên.

"Mẹ ơi, cuối tuần con muốn tới Mỹ xem concert của Taylor Swift." Vụ Mang Mang nói.

Thời đại toàn cầu hoá, giá vé máy bay tới Mỹ cũng chẳng đắt đỏ hơn trong nước là bao.

"Con có tiền thì tự đi mà mua." Bà Liễu đáp thẳng thừng.

Con mà có tiền thì còn cần xin mẹ à?

Vụ Mang Mang bĩu môi không phục, cúi đầu ăn cơm tiếp.

Bên kia thì ông Vụ đang không chịu nổi sự mè nheo của Vụ Đản Đản, bèn gật đầu đáp ứng đưa thằng bé đi xem tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông*.

*Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông: Là một trong những tháp truyền hình cao nhất thế giới, đồng thời là điểm du lịch nổi tiếng ở Thượng Hải.

Bà Liễu còn nói thêm có thể đi chơi đêm bằng du thuyền trên sông Hoàng Phố*.

*Tên con sông nổi tiếng ở Thượng Hải.

Vụ Mang Mang buồn bực, lẳng lặng thầm sắm vai bác sỹ Ngô.

Trên đời này đâu có cha mẹ nào chỉ thương con trai, không thương con gái.

Nhưng vì bây giờ cô đã trưởng thành, cha mẹ cô muốn sửa chữa lại lỗi lầm, song lại dị thường trắc trở.

Vậy nên ông Vụ và bà Liễu tỏ ra hết mực cưng chiều Vụ Đản Đản như vậy, chẳng khác nào đang muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước đây.

Nói thẳng toẹt ra là, bọn họ muốn bù đắp nỗi hổ thẹn xưa kia lên người Vụ Đản Đản.

Ai bảo cô vốn là tấm gương phản chiếu rõ ràng trước mặt họ như thế cơ chứ.

Vừa trông thấy cô, bọn họ quyết tâm không thể để một đứa con khác lại bị hâm hâm dở dở nữa.

Vụ Mang Mang thầm diễn một lượt như vậy xong, liền không thấy Vụ Đản Đản đáng ghét nữa.

Mi tưởng cha mẹ yêu thương mi lắm hả, chẳng qua họ đang bù đắp nỗi áy náy trước đây mà thôi, Vụ Mang Mang chua xót tự nhủ.

Ăn cơm xong, Vụ Mang Mang bắt chước điệu bộ của Vụ Đản Đản, đi theo bám chặt lấy người ông Vụ.

"Cha ơi." Vụ Mang Mang nhỏ nhẹ kêu.

"Có việc gì?" Ông Vụ quay lại hỏi.

"Không có gì ạ." Vụ Mang Mang lắc đầu, rồi tiếp tục đứng chặn trước màn hình TV: "Cha ơi."

Sau tiếng gọi này, Vụ Mang Mang bèn đi theo cha lên tầng.

"Cha còn phải tắm rồi đi ngủ. Tóm lại con muốn gì hả?" Ông Vụ bị gọi đi gọi lại đến phiền lòng.

Vụ Mang Mang ra chiều tủi thân: "Cha à, cha biết con muốn nói gì mà, đừng giả bộ nữa."

Đảm bảo là vòi tiền đây!

Kỳ thực ông Vụ cũng hơi mềm lòng, huống chi việc cho vay đã thuận lợi, tâm trạng ông đang khá tốt, Vụ Mang Mang lại ít khi phải lo chuyện tiền bạc, trông con bé có vẻ gầy đi nhiều.

Vụ Mang Mang biết tỏng ông hiểu hết.

Ông bố nào chả chiều con gái, mẹ thì còn lâu, vậy nên Vụ Mang Mang đâu dám đi xin xỏ tổng quản tài chính nhà bọn họ.

Ông Vụ mở ví ra, đang định đưa cho Vụ Mang Mang một chiếc thẻ, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

"Khà khà, ta là ATM, ta là alipay, ta là tenpay, ta là thẻ tín dụng, ta là Doraemon..." Đây chính là nhạc chuông mà Vụ Mang Mang tự chế ra.

Tiếng chuông vừa vang lên, ông Vụ và Vụ Mang Mang đồng loạt quay lại nhìn Vụ Đản Đản đang nghịch di động của ông Vụ.

"Con gọi thử cho chị xem sao." Vụ Đản Đản giơ di động nói.

Ông Vụ trừng mắt lườm Vụ Mang Mang, quyết đoán gập ví lại, nói: "Hừ, bảo sao lại thấy cô ngoan ngoãn về nhà, hoá ra là chỉ nhớ tới mỗi ATM."

Vụ Mang Mang bấy giờ chỉ hận không thể tẩn cho thằng em hư hỏng một trận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi