NỮ THẦN DIỄN XUẤT

Type: um-um

Tháng Năm, Vụ Mang Mang quay về đại học A bắt đầu chuẩn bị bảo vệ luận văn, đã tốt nghiệp thì phải điên cuồng một phen chứ.

Vụ Mang Mang và bọn Tăng Như Lăng đi karaoke suốt ba ngày, hát đến khàn cả giọng, lại cùng đám bạn học đánh mạt chược suốt hai ngày.

Không thể từ chối được đủ mọi tiệc tùng mang danh nghĩa chia tay, Vụ Mang Mang không biết uống rượu, gặp lúc từ chối không được thì cũng chỉ nhấp môi một chút, mọi người đều cười nhạo cô có phải đang lên kế hoạch tạo người hay không, cô cũng thuận nước đẩy thuyền mà ngầm thừa nhận.

Thực ra kế hoạch tạo người chắc chắn là không có, dù người khác nghĩ cô đã không còn trẻ lắm, qua hai năm nữa thì cũng đến tuổi băm rồi, nhưng Vụ Mang Mang nhìn lại mình thì vẫn thấy bản thân như một đóa hoa vừa chớm nở, còn chưa nở bung rực rỡ mà, làm sao kết quả ngay được, đúng không?

Vì nhận thức như vậy mà Vụ Mang Mang và Lộ Tùy lần nào cũng có biện pháp bảo vệ.

Nhưng trên đời này chẳng có bức tường nào kín gió hoàn toàn, cũng không có bức tường lửa nào an toàn tuyệt đối cả.

Vụ Mang Mang nằm trên giường trong ký túc, cảm thấy bụng chướng lên, còn tưởng do mấy hôm nay ăn uống linh tinh mà ra, liền nhờ Tăng Như Lăng mua một chai thuốc nước Hoắc Hương Chính Khí (1) về uống, uống xong thấy dạ dày thoải mái hơn cô lại sực nhớ hình như "bà dì" đáng lẽ đến từ thứ Hai mà hôm nay Chủ nhật rồi vẫn chưa thấy xuất hiện.

(1)Hoắc Hương Chính Khí: tên một loại thuốc nước, có tác đụng chữa trị cảm cúm nhức đầu chóng mặt bụng căng tức khó tiêu, buồn nôn. (ND)

Vụ Mang Mang thót tim, len lén cầm ví tiền chạy ra tiệm thuốc mua que thử thai.

Hai vạch đỏ hoa lệ in dấu vào mắt Vụ Mang Mang.

Không thể nói là vui, cũng không thể nói là không vui, chỉ có cảm giác cuối cùng nó cũng tới, nhưng Vụ Mang Mang có thể tưởng tượng được phản ứng sau khi biết chuyện của Lộ tiên sinh, nhất định sẽ rất sung sướng chăng?

Nghĩ đến nụ cười của anh, Vụ Mang Mang cũng mím môi cười, cô đang chạy theo con đường bà vợ ngàn tỷ sao?

Mang thai thế này kiểu gì cũng phải bắt Lộ Tùy tặng một ngôi biệt thự trị giá cả tỷ mới được, nếu không thì không lên bản tin trang đầu được.

Trùng hợp là sinh nhật của Lộ tiên sinh sắp tới, Vụ Mang Mang đang lo nghĩ không biết phải tặng quà gì cho anh, lần này thì không cần lo nữa rồi.

Đã biết mình mang thai nên Vụ Mang Mang không dám chậm trễ, mua ngay vé trở về, tuy Lộ tiên sinh sẽ rất vui nhưng nếu cô kéo dài thời gian mà không nói anh biết ngay, kết cuộc chắc sẽ là hành hạ cô thê thảm.

Vụ Mang Mang nhớ lại cảnh đó liền run lẩy bẩy, nhanh chóng xách va li lên taxi.

"Sao lại đi thế? Mấy hôm nữa là lễ tốt nghiệp rồi." Tăng Như Lăng nhìn Vụ Mang Mang vẻ khó hiểu, "Sao, chỉ có mấy ngày mà không rời xa nổi Lộ tiên sinh nhà chị thế hả?"

"Là ai lúc quay về đã hùng hồn nói, cô ấy muốn đi là đi muốn ở là ở nhỉ? Thừa nhận đi, chị thích bị quản nghiêm chứ gì." Tăng Như Lăng vô cùng khinh thường, nhìn Vụ Nhút Nhát đã làm các nữ đồng bào bị mất mặt.

Vụ Mang Mang không nói gì, tin tốt trong bụng cô chỉ muốn chia sẻ cho Lộ Tùy biết đầu tiên.

Vụ Mang Mang xuống ga tàu cao tốc, đi thẳng đến Lộ Thị.

Lúc cô vào văn phòng Lộ Tùy thì anh đang gọi điện thoại, nhìn thấy cô, anh khoát tay ra dấu yên lặng.

Vụ Mang Mang đương nhiên không vội, cô chỉ muốn giữ bí mật này lâu hơn, cảm giác hạnh phúc sẽ mạnh mẽ hơn, giống như rượu vang ngon nhất khi uống phải ngậm trong miệng, không vội nuốt xuống, nhắm mắt nếm trải cảm giác rượu sắp trượt xuống cổ họng, cảm giác đó thậm chí còn mê say hơn cả chính mùi vị ngon tuyệt của rượu.

"Chuyện này có gì mà gấp, bọn cháu kết hôn còn chưa tới nửa năm, đương nhiên phải nêm trải thế giới hai người trước đã." Lộ Tùy nói trong điện thoại.

Vụ Mang Mang làm mặt hề sau lưng Lộ Tùy, thực ra cô cũng muốn hưởng thụ thế giới hai người thêm mấy năm nữa.

"Mang Mang vẫn còn trẻ con, chưa đủ chín chắn, hai năm nữa hãy tính nhé cô." Lộ Tùy lại nói.

Vụ Mang Mang vòng đến bên cạnh Lộ Tùy, mấp máy môi nói bằng khẩu hình với anh: "Cô nhỏ?"

Lộ Tùy lắc đầu.

Thế chắc là cô lớn rồi, quyền uy của cô lớn cao hơn cô nhỏ nhiều, bà đã ra mặt "giục có thai" thì xem ra áp lực của Lộ Tùy rất lớn.

Vụ Mang Mang hí hửng nghĩ trong bụng, mong muốn một cách ác độc là cô lớn hãy gây áp lực thêm nữa với Lộ Tùy như thế thì mẹ sang vì con không chừng sẽ được đãi ngộ cao hơn thế, chủ yếu là vì gần đây Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy chèn ép quá dữ dội, đến mức không dám đánh rắm luôn rồi.

Bên kia cuối cùng Lộ Tùy cũng cúp máy, anh đưa tay day day trán, phải đối phó với các bà cô thế này đúng là không dễ dàng gì.

"Em nói phải tham gia lễ tốt nghiệp rồi mới về mà?" Lộ Tùy bình thản hỏi, trong giọng nói không chút vui mừng, dường như chuyện Vụ Mang Mang có về hay không cũng chẳng quan trọng thậm chí còn có chút vẻ nóng nảy.

"Em nhớ anh mà", Vụ Mang Mang bước tới ôm cổ Lộ Tùy, lần này cô đi gần nửa tháng, tương tư sắp thành sông rồi, "Anh không nhớ em sao?" Vụ Mang Mang bĩu môi trách móc.

Lộ Tùy kéo cánh tay Vụ Mang Mang xuống, "Em cũng không phải trẻ con nữa, bớt giả ngơ với anh đi. Đã là vợ chồng già với nhau rồi, nhớ gì mà nhớ? Anh còn cầu cho em về muộn mấy ngày để anh tiện tự do ăn chơi đây."

Vụ Mang Mang đảo mắt vài vòng, thầm nghĩ Lộ tiên sinh đang tức giận rồi, xa nhau nửa tháng đúng là có tiến bộ, biết giận dỗi, đó là phúc lợi mà ban đầu cô náo loạn thiếu điều tuyệt thực mới có được đây.

Vụ Mang Mang lại mặt dày chồm đến ngồi lên đùi Lộ Tùy, "Em cứ nhớ anh đó, em về thăm sẽ không ngăn cản anh ăn chơi đâu, em đã đặt vé về rồi, bảy giờ tối."

Bàn tay của Lộ Tùy vốn đặt hờ trên eo Vụ Mang Mang, nghe thế thì siết chặt lại.

Vụ Mang Mang chỉ thấy eo đau nhói, sợ làm tổn thương đến cục cưng trong bụng nên vội hét lên: Đau, đau.

Nhưng Lộ tiên sinh hình như hoàn toàn không có ý buông tay, anh nghiêng người tới, rõ ràng là có ý muốn "play" một phen trong văn phòng.

Vụ Mang Mang vội vã vừa bò vừa nhảy xuống khỏi đùi Lộ Tùy, khoát tay lia lịa: "Không được, không được."

Sắc mặt Lộ Tùy vừa đỏ vừa đen, đen rồi lại xanh, hít thở sâu mấy cái mới kìm nén cơn manh động muốn bóp chết Vụ Mang Mang.

"Thế thì em quay về làm gì?" Lộ Tùy mỉa mai.

Vụ Mang Mang bĩu môi, "Ồ, ý của anh là nếu không làm thì em không cần về chứ gì? Hóa ra anh chỉ tham lam cơ thể mọng nước tươi ngon của em, căn bản không yêu chính con người em phải không?"

Lộ Tùy cụp mắt xuống, chỉnh sửa lại tay áo, "E là không thể gọi là mọng nước tươi ngon được đâu."

Vụ Mang Mang tức đến mức hận không thể đấm thùm thụp vào bụng, cô đập mạnh tay xuống bàn Lộ Tùy, "Lộ Tùy, anh nói rõ xem, nói không rõ thì hôm nay em sẽ không đi đâu hết."

"Thế thì càng không thể nói rõ." Lộ Tùy cười nói.

Vụ Mang Mang liếc Lộ Tùy một cái, lát nữa có lẽ là cô muốn ở lại đây thì Lộ Tùy cũng sẽ đuổi cô đi thôi.

Thế nên bây giờ Vụ Mang Mang quyết tâm không nói lời thừa thãi với Lộ Tùy nữa, lấy trong túi xách ra một chiếc hộp dài nhỏ tinh xảo có thắt nơ rất đẹp, đưa đến trước mặt Lộ Tùy, "Đây, quà sinh nhật của anh."

Lộ Tùy liếc nhìn độ dài và rộng của chiếc hộp, "Bút máy?"

Vụ Mang Mang im lặng, chỉ kiêu ngạo hất cằm lên.

Lộ Tùy tiện tay ném sang một bên, xem ra không hề có ý mở ra xem.

Vụ Mang Mang lập tức nổi cáu, "Sao anh lại thế, tuy chúng ta thân thiết vô cùng nhưng phép lịch sự làm người anh phải có chứ."

"Ờ, cảm ơn quà em tặng anh." Lộ Tùy nhìn Vụ Mang Mang vẻ "anh có sai thì cũng không sửa", đúng là muốn làm ai đó tức chết.

"Không mở thì không mở, hừ, em đem đi tặng người khác." Vụ Mang Mang nói rồi thò tay cầm chiếc hộp.

Kết quả là bị họ Lộ nào đó có tay dài hơn, nhẹ nhàng nắm chặt lại trước khi Vụ Mang Mang kịp lấy đi, "Muốn tặng cho ai?"

Vụ Mang Mang thầm nghĩ, tặng cho ai thì người ta cũng không dám nhận, chỉ có anh dám thôi.

Cô lặng thinh, chỉ nhìn ngón tay Lộ Tùy thong thả tháo chiếc nơ ra.

Tim cô sáp thót lên tận cô họng rồi, ai ngờ ngón tay Lộ Tùy tháo nơ ra xong thì không nhúc nhích mà còn nói: "Buổi tối cô nhỏ mời ăn cơm."

"Đi." Vụ Mang Mang quả quyết nhận lời.

Lộ Tùy nghi ngại nhìn cô, cô nàng này bình thường sợ nhất là ăn cơm cùng Lộ Gia Nam, lần nào nói đi ăn cũng chối đây đẩy, lúc thì đau bụng, lúc thì đau đầu, hôm nay nhận lời nhanh gọn như thế thực sự không thể không nghi ngờ được.

"Trong hộp này của em chắc không đựng phân chứ?" Lộ Tùy nheo mắt, gần đây thịnh hành kiểu đùa dai, anh thực sự không thể chắc chắn là Vụ Mang Mang sẽ không nổi cơn.

Sắc mặt Vụ Mang Mang biến đổi, tuy không phải phân nhưng cũng không cách biệt nhiều lắm.

Giấy thử thai phải thử bằng nước tiếu buổi sáng sớm mà.

Lộ Tùy lập tức đặt chiêc hộp sang bên cạnh, "Này, năm nay sao em lại hảo tâm tặng quà sớm cho anh thế?"

Quà sinh nhật năm đó Vụ Mang Mang rất kiên quyết đợi đến sinh nhật Lộ Tùy mới cho anh nhìn thấy, thế mà bây giờ còn hơn một tuần nữa mới đến sinh nhật anh.

"Muốn tặng sớm cho anh không được sao? Không cần thì thôi." Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy hành hạ trái tim, không còn kiên nhẫn nổi nữa, cô bực bội giật chiếc hộp lại, tức tối đi ra ngoài.

Lộ Tùy thấy thế liền dịu xuống, "Được rồi được rồi, đưa anh nào, coi như anh sợ em rồi, bà cô à. Cho dù em tặng gì thì anh cùng nhận hết, được không?"

Vụ Mang Mang lúc này mới quay lại vẻ không tình nguyện, tròng mắt cô đã đỏ hoe.

Lộ Tùy bó tay nhìn cô, "Em đúng là... chuyện vặt vãnh thế này, anh chỉ đùa em mà lại tức phát khóc rồi, đầu em chắc cũng không to hơn quả hồ đào đâu nhỉ?"

Vụ Mang Mang cùng thấy cảm xúc của mình quá mạnh mẽ, nhưng cô không kiểm soát được, chỉ có thể sụt sịt mũi, nỗ lực ép nước mắt chảy vào trong.

Lộ Tùy lại gần kéo tay Vụ Mang Mang, hôn lên môi cô, "Đừng khóc nữa, tối nay anh cho em bắt nạt anh tùy thích, được không?"

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây? Vụ Mang Mang lườm Lộ Tùy, nhưng mười tháng tới đây họ cũng không thể bắt nạt đối phương được nữa.

Cuối cùng Lộ Tùy cũng mờ hộp quà ra, thứ bên trong khiên anh nhất thời không nhận ra, dù là Lộ tiên sinh kiến thức uyên bác nhưng anh không phải là phụ nữ, chưa từng thử thai bao giờ, cũng chưa thấy người ta thử, nên anh do dự một lúc mới lấy que thử thai đó ra.

"Cái này là gì?" Lộ Tùy hỏi.

Vụ Mang Mang kiêu ngạo nói: "Tự anh không biết nhìn sao? Đầu anh có to bằng quả hồ đào không?"

Lộ Tùy cười, lắc đầu, cô nàng này trả thù nhanh quá.

Mắt anh nhìn hai vạch đỏ trên que thử, trầm tư một lúc rồi lập tức siết chặt tay lại, “Hai vạch có phải là biểu thị có thai rồi không?"

Vụ Mang Mang lúc này mới nhìn Lộ Tùy bằng ánh mắt "Anh cũng không đến nỗi ngốc quá".

"Mang Mang, em có thai rồi?" Lộ Tùy khẽ hỏi, như sợ nói to sẽ làm hạt giống trong bụng cô giật mình sợ hãi.

Vụ Mang Mang cười, gật đầu, không biết vì sao mà nước mắt bắt đầu rơi xuống như chuỗi trân châu bị đứt dây.

Lộ Tùy kéo Vụ Mang Mang vào lòng, ôm chặt cô, lát sau mới nhận ra làm thế không ổn, anh lại vội vàng buông cô ra.

Vụ Mang Mang lần đầu nhìn thấy dáng vẻ lóng ngóng, vụng về đó của Lộ Tùy, "phụt" một tiếng phì cười.

Vụ Mang Mang đưa tay vuốt ve mặt Lộ Tùy: "Anh thế này trông ngố thật."

Vụ Mang Mang áp mặt vào ngực Lộ Tùy, nghe nhịp tim đập nhanh hơn của anh, vui mừng vì anh không còn bình tĩnh, bởi người này lúc bình thường dù có chuyện to nhỏ gì cũng khó mà ảnh hưởng thực sự đến cảm xúc của anh.

Vụ Mang Mang rất mừng vì đứa con của mình lại có sức ảnh hưởng đến vậy.

Hai người đều lặng thinh ôm nhau, chỉ là sau đó tay Lộ Tùy không kìm được sờ bụng Vụ Mang Mang, cô mới nũng nịu đẩy Lộ Tùy ra.

"Nhưng mà ban nãy anh nói trong điện thoại với cô lớn là trong hai năm tới sẽ không suy nghĩ đến việc có con, bây giờ liệu có phải là nói lời mà không giữ lời? Có cảm giác tự tát vào măt không?" Vụ Mang Mang cười hí hí, hỏi Lộ Tùy.     .

Lộ Tùy nhéo má Vụ Mang Mang, "Ban nãy em nghe anh nói thế mà cố ý không ngăn anh lại, chính là muốn anh tự làm trái lời mình nói chứ gì?"

Vụ Mang Mang không thể phủ nhận đúng là cô có suy nghĩ đó, "Chuyện này không thể trách em được, ban nãy em nói anh mở quà, anh còn chối từ, không chịu mở mà."

Lộ Tùy bỗng thu nụ cười lại, nhìn Vụ Mang Mang: "Em nghĩ thế là không đúng. Bây giờ đã là thế kỷ Hai mươi mốt rồi, không còn là xã hội phong kiến mẹ sang vì con nữa, suy nghĩ mang thai sẽ thành nữ hoàng của em hình như hơi quá rồi."

"Ai thèm làm nữ hoàng chứ?" Vụ Mang Mang đẩy Lộ Tùy, "Anh chỉ biết chọc tức em."

Lộ Tùy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Vụ Mang Mang, "Hơn nữa que thử thai cũng không chính xác trăm phần trăm, lỡ như không có thai thì đến lúc đó là ai tát mặt ai nhỉ?"

"Không thể chứ?" Vụ Mang Mang ngớ người, "Em..."

Vụ Mang Mang sực nhớ ra một chuyện, "Chúng ta luôn có biện pháp phòng ngừa mà, có phải là anh tính sai kỳ an toàn, cố ý làm em mang thai không?"

Sự xâu xa của anh chàng Lộ Tùy này không phải là chuyện ngày một ngày hai, Vụ Mang Mang càng nghĩ càng thấy có khả năng.

"Thề với lương tâm", Lộ Tùy giơ tay, "Đúng là anh muốn có con, nhưng so với con thì anh muốn em hơn." Lộ Tùy cúi đầu, nhẹ nhàng chạm mũi anh vào chóp mũi Vụ Mang Mang.

Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, giống như lông vũ mềm mại lướt qua, Vụ Mang Mang đỏ mặt lùi lại, câu này của Lộ Tùy cô vẫn khá là tin, vì biểu hiện bình thường của anh giống như nửa đời trước chưa ăn no bao giờ vậy.

"Nếu đến bệnh viện kiểm tra lại không mang thai thì sao?" Vụ Mang Mang ủ rũ.

Lộ Tùy nói: "Không làm sao cả, nhiều nhất thì anh cố gắng hơn."

Vụ Mang Mang lườm anh, "Thế vẫn tranh thủ có vậy." Ai thèm anh cố gắng hơn chứ?

Lộ Tùy đứng lên gọi điện cho Bành Trạch, bảo anh ta liên lạc với bệnh viện, nếu Vụ Mang Mang thật sự có thai thì không thể thiếu xét nghiệm nào cả.

"Đi thôi." Lộ Tùy cúp máy rồi nói với Vụ Mang Mang.

Kết quả là Vụ Mang Mang vừa đứng lên thì sự chú ý của Lộ Tùy đã tập trung vào chân cô, "Em biết mình đã có thai mà còn mang giày cao gót?"

Vụ Mang Mang thầm kêu "ai da" trong bụng, tệ quá, lại sắp bị "chú Lộ" niệm kinh nữa rồi.

Em quên mất. Mà lúc đi em không mang theo giày đế bằng, ai mà biết lại có thai chứ?7" Vụ Mang Mang giải thích.

Tiếc rằng câu này đã chọc trúng vào tổ ong, trên đường đến bệnh viện, Lộ Tùy cứ sỉ nhục Vụ Mang Mang.

"Tốt nghiệp rồi, tụ họp liên hoan nhiều, chắc uống không ít rượu chứ gì?" Lộ Tùy hỏi.

Vụ Mang Mang biết Lộ Tùy đang đào hố cho cô, "Không, anh biết em không thích uống rượu mà. Họ còn cười em có phải đang tạo người không, đều rất chăm chút cho em, không cho em uống."

Lúc này Lộ Tùy mới gật đầu hài lòng, "Ở trường có đi ngủ đúng giờ không?"

Vụ Mang Mang lườm anh, "Đương nhiên là có rồi, không phải anh mỗi ngày đều kiểm tra hay sao?" Chat video thì hoàn toàn không giấu được anh mà!

"Ăn uống có buồn nôn không?" Lộ Tùy lại hỏi.

Vụ Mang Mang lắc đầu, "Chắc không nhanh thế đâu?" Sau đó Vụ Mang Mang liền hoảng hốt nhớ lại, "Hôm qua em tưởng là bị đầy bụng nên có uống một chai thuốc nước Hoắc Hương Chính Khí, chắc không sao chứ?"

"Ai cho em uống linh tinh thế hả?" Mặt Lộ Tùy sa sầm lại.

Vụ Mang Mang tủi thân: "Em có nghĩ là mang thai đâu."

"Lát nữa hỏi bác sĩ xem có ảnh hưởng gì không, bắt đầu từ giờ những thứ em ăn bắt buộc phải được sự cho phép của anh." Lộ Tùy cắt ngang.

"Làm ơn đi, anh cũng không biết cái gì ăn được cái gì không ăn được mà?" Vụ Mang Mang phản bác.

Nhưng rất nhanh cô đã tự tát vào mặt, vì Lộ tiên sinh không những ngay ngày hôm sau mời bảo mẫu có kinh nghiệm phong phú chăm sóc thai phụ nhiều năm, hơn nữa còn đăng ký học lớp phổ biến kiến thức về mang thai, lớp yoga dành cho thai phụ để Vụ Mang Mang học, thậm chí có cả lớp tâm lý học nữa.

Đủ mọi loại lớp học kỳ quặc, Vụ Mang Mang chưa bao giờ nghe nói đến. Còn chính Lộ Tùy cũng đi học lớp dành cho các ông bố, cầm một con búp bê về để tập luyện bế con và cho bú sữa.

Và trong thư phòng của nhà họ Lộ nhanh chóng có thêm một kệ sách chiếm cả một mặt tường gồm sách chỉ dẫn trong thai kỳ, sách chỉ dẫn vắt sữa, cho con bú, sách nuôi dạy con... Đương nhiên còn có đủ mọi loại sách tranh kinh điển mà bố Lộ mua cho con nữa.

Khi bạn nhỏ còn chưa có mặt trên đời, Vụ Mang Mang đã giúp nó hưởng thụ trước sự đãi ngộ "mỗi ngày bố kể chuyện cổ tích".

Vụ Mang Mang nghe kể truyện rất hào hứng, lúc nhỏ cô chưa từng được nghe, thế nên hoạt động giải trí chín giờ cố định mỗi ngày bây giờ vẫn tiến hành, chỉ là đã thay đổi nội dung thành bố Lộ kể chuyện mỗi ngày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi