NỮ THẦN ĐỤNG PHẢI NỮ THẦN KINH

Sau khi Quý Ưu Trạch giả vờ tàn nhẫn trở về nhà, lập tức cởi giày, chạy như bay đến sa lon nằm xuống.

“Aaa thật phiền!” Quý Ưu Trạch ôm gối ôm lăn qua lăn lại trêи ghế sa lon, vẻ mặt dữ tợn mà kéo tóc mình gào thét.

“Nhỏ kêu Hanna gì đó hấp dẫn người như vậy? Rốt cuộc Khang Tịch cậu ta có ý gì?” Quý Ưu Trạch đột nhiên ngồi xếp bằng, cầm hai tai gối ôm, cau mày kéo đủ hướng.

Sau một hồi, cô lấy điện thoại ra, leo lên tài khoản weibo phụ, tìm weibo Khang Tịch.

Thấy một bài đăng mới nhất là mười phút trước. Nội dung là: “Cùng bạn đi dạo công viên giải trí, em ấy không muốn tôi đội cái này, với lại mùa đông không nên ăn kem, không được bướng bỉnh.”

Kèm theo hình ảnh Khang Tịch và Hanna chụp chung. Hai người, một người đeo tai chuột Disney, còn một người cầm cây kem, cười đủ loại rực rỡ.

Bình luận hàng đầu phía dưới:

“Ôi đệch — xứng đôi!”

“Xin tài khoản weibo bạn!”

“Bạn cao quá đẹp trai quá, em muốn cong!”

“Đó là siêu mẫu Hanna đó, gần đây rất nổi tiếng, hai người khi nào thì thành bạn bè vậy?!”

“Ai cao quá đẹp trai quá? Tôi mắt mù không thấy, tôi chỉ thấy tiểu Tịch Tịch nhà tôi thôi, chú ý sức khỏe nha, kem các thứ, mùa đông đừng ăn quá nhiều.”



Quý Ưu Trạch nhìn những bình luận này, đột nhiên hai tay xiết lại thành quyền, đập cái ầm lên mặt bàn, sắc mặt đen kịt lẩm bẩm: “Ai gia không nên về!”

Nhưng mà chuyện còn chưa xong, gần như là cứ nửa tiếng, Khang Tịch sẽ đăng một weibo.

“Vừa nãy có bà lão coi bói lôi kéo bé bạn coi mệnh, câu đầu tiên nói là 'Chàng trai trẻ đến xem số đi!', bé bạn giãy giụa, dùng tiếng phổ thông không chuẩn trả lời: 'Tôi xanh'. Vậy nên bà lão thuận thế trả lời: 'Đúng, mắt cậu màu xanh, đến xem đi'… cười chết tôi rồi!” Kèm theo là tấm ảnh Hanna đưa một tay cho bà lão, vẻ mặt vô tội nhìn ống kính.

“Bé bạn vừa bảo hôm nay ra ngoài có một chuyện quan trọng cần làm. Tôi hỏi chuyện gì. Sau đó cô ấy kéo tôi vào siêu thị. Sau đó… sau đó… cô ấy mua một xe ớt sa tế Lão Can Ma (老干妈)!” Kèm theo là tấm hình Hanna, tay trái cầm Lão Can Ma, nhàn nhã nằm trêи xe mua sắm, tay phải thì giơ ngón cái, làm tư thế 'Very good'.

“Tôi đưa bình luận cho bé bạn xem, còn phiên dịch lại. Cô ấy nói các bạn rất dễ thương, cô ấy cũng muốn đăng ký một tài khoản để chào mọi người.” Kèm theo là Hanna nháy mắt, khẽ cắn môi dưới, ngón tay thon dài chỉ trái tim trước ngực.

“Bé bạn mở tài khoản nè, mọi người đến theo dõi đi! @Hanna-Life.” Kèm theo là ảnh chụp chung của Hanna và Khang Tịch, hai người giơ tay lên đỉnh đầu làm tai thỏ.

Cứ như thế cách nửa tiếng Quý Ưu Trạch lại bị giày vò một trận, rốt cuộc bạo phát!

Cô nhanh chóng gọi điện cho người đại diện.

“Chị Thải Lâm.”

“Chuyện gì?”

“Em muốn đăng weibo.”

“Em lại định làm gì nữa?” Đối phương tăng cao cảnh giác.

“Chị xem gần đây em ngoan như vậy, sao có thể làm chuyện xấu đúng không nè? Không phải phim sắp quay sao, em chỉ muốn tuyên truyền tuyên truyền.” Quý Ưu Trạch chưa từ bỏ ý định.

Dương Thải Lâm tổng hợp lại biểu hiện gần đây của Quý Ưu Trạch, suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng đồng ý.

Sau khi Quý Ưu Trạch lấy lại tài khoản, rất muốn đổi thành số điện thoại riêng của mình, nhưng nghĩ tới làm vậy người đại diện chắc chắn sẽ nổi khùng, vậy nên đành thôi.

Lúc sau, Quý Ưu Trạch chạy như bay vào phòng trong, mở tủ quần áo, lục qua lục lại lật tới lật lui, cuối cùng tìm được một bộ đồ trung tính vẫn chưa xé nhãn, thay nhanh lẹ. Sau đó, cô đi tới trước gương, cột tóc dài của mình nhét vào trong đầu, ngắn để bên ngoài. Nhìn quanh một chút, lại đội mũ mang kính mắt.

“OK!” Quý Ưu Trạch giơ ngón cái với mình trong gương.

Sau đó, Quý Ưu Trạch đứng trước cửa sổ, giơ điện thoại chụp hình, chụp vài tấm không hài lòng lắm, sau đó cô tùy tiện pha một ly cà phê hòa tan, bưng trước ngực, tiếp tục chụp choẹt.

Sau cùng, cô lấy ra ba tấm, sau đó đăng lên, kèm theo câu: “Ngồi đợi bạn tốt tới cửa, cùng ra ngoài này!”

Chưa tới một giây, có cả đống người nhắn lại. Nhưng Quý Ưu Trạch cũng không quan tâm bọn họ nói gì. Cô chính là đăng cho Khang Tịch nhìn, không sai!

Quý Ưu Trạch ngồi trêи giường, ngón tay phe phẩy lọn tóc tiếp tục nhìn. Nhìn weibo của mình, rồi nhìn Khang Tịch.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên. Quý Ưu Trạch nhìn lại, thì ra có người gọi điện thoại tới, là Trương Luyến Trần!

Ôi thật đúng lúc nha!

Quý Ưu Trạch lập tức nhận, hỏi: “Này ra ngoài đi?”

Trương Luyến Trần sửng sốt vài giây, sau đó nói: “Được…”

Vậy nên, nửa tiếng sau, hai người gặp mặt chạy trêи một chiếc xe điện.

Toàn bộ hành trình Quý Ưu Trạch đều cầm điện thoại chụp đủ thứ.

Đi xe điện, Trương Luyến Trần chơi gắp thú. Quý Ưu Trạch dựa bên cạnh, chụp.

Vứt xe điện, Trương Luyến Trần mua móc khóa ba lô. Quý Ưu Trạch dựa bên cạnh, chụp.

Đi phố ẩm thực, Trương Luyến Trần mua kẹo đường. Quý Ưu Trạch — sửa tư thế của cô, chụp.

Đến tiệm cà phê, Trương Luyến Trần cầm một quyển Tiểu Vương Tử bên cạnh giá sách. Quý Ưu Trạch ngồi đối diện cô, chụp.

Chụp ngang, chụp dọc, chụp nghiên, chụp trợn mắt, chụp uốn éo. Hình một người, hình hai người, đủ loại hình.

Cuối cùng, vẻ mặt Trương Luyến Trần nghi hoặc lo lắng chìa tay sờ trán Quý Ưu Trạch, nói: “Cậu không bị bệnh chứ?”

Tốc độ tay của Quý Ưu Trạch soạn thật nhanh weibo, trả lời: “Cậu đừng lo, cơ thể mình vẫn khỏe!”

“Mình nói là chỗ này nè!” Trương Luyến Trần chộp một con thú bông để trêи tay, đâm vào ngực Quý Ưu Trạch.

“Khang Tịch đăng weibo mình thấy cả rồi. Thế nào, cậu đây là so chiêu với cậu ấy à?” Trương Luyến Trần cười thầm.

“Không có đâu. Nào có.” Quý Ưu Trạch để điện thoại xuống, gãi đầu nói. Kết quả không để ý, mũ rớt xuống, tóc bị nhét bên trong cũng bị cô gãi quá mạnh mà rối.

“Thật ra, kẻ ngốc cũng nhìn ra được cậu ấy với Hanna không có gì. Thật sự có gì thì cũng không công khai như vậy. Mình nghĩ, hai người ấy cũng chỉ là bạn tốt. Quý tiểu thư à, ngài đừng quá lo lắng.” Trương Luyến Trần kiễng chân vỗ vai Quý Ưu Trạch.

“Ờ… phải không?” Quý Ưu Trạch trì độn gật đầu, ngại ngùng trả lời.

“Cho nên nói, cậu vẫn không buông bỏ cậu ấy được nhỉ?” Trương Luyến Trần nhân cơ hội này hỏi.

Quý Ưu Trạch không nói chuyện, vậy nên Trương Luyến Trần coi như cô ngầm chấp nhận.

“Cưng à, thích thì phải theo đuổi!” Trương Luyến Trần nắm chặt tay vì cô lên tinh thần.

Quý Ưu Trạch cũng suy nghĩ một hồi, nói: “Không đúng, hai người họ qua lại, mình biết.”

Trương Luyến Trần nghe vậy, chỉ vuốt tay không nói gì.

Nhưng Quý Ưu Trạch liên tục đăng weibo, vậy mà đưa tới kết quả ngoài dự đoán của Quý Ưu Trạch.

Tuy rằng cả đống người mắng cô bắt chước Khang Tịch. Nhưng nhóm fan qua đường thích cái đẹp cũng không ít. Lập tức, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đều được tìm kiếm sôi nổi. Vả lại hiếm thấy là, fan của Quý Ưu Trạch lê lết tăng nhanh không tưởng.

Quý Ưu Trạch về đến nhà, vuốt cằm nghĩ: Hừ, tôi không tin cậu không nhìn thấy!

Cô tháo mũ và mắt kính xuống, thả tóc ra, thầm nghĩ, vẫn là dạng này ưa nhìn hơn. Hanna kia có gì tốt, đẹp trai trung tính? Ai không có chứ?

Nhưng Khang Tịch lại không đáp lại bất kỳ điều gì.

Weibo mới nhất, là nàng với đạo diễn. Đại khái là nói những điều như 'đạo diễn Vương thật sự rất tốt, bộ phim này thật sự rất hay, tất cả đều rất tốt'.

Tắm một cái rồi đi ngủ.

Hơn nữa, sau tiệc bấm máy, Khang Tịch vẫn cười tươi như hoa trò chuyện với Quý Ưu Trạch, hoàn toàn không nhìn ra nàng đang nghĩ gì. Thậm chí, khi đến đoạn diễn viên phát biểu cảm nghĩ thì Khang Tịch còn ra sức khen Quý Ưu Trạch không ngớt.

Sau khi kết thúc tiệc bấm máy, Quý Ưu Trạch đang chuẩn bị đi.

Lúc này, thấy Khang Tịch cầm điện thoại, tiếp một cuộc gọi, sau đó 'Alo' một tiếng, nói: “Luyến Trần à? Được mình biết rồi, chúng ta là ai với ai chứ. Chờ khi nào cậu sắp xếp công việc ổn thỏa chuẩn bị khai trương, mình giúp cậu tuyên truyền.”

Đợi đến khi Khang Tịch cúp máy, Quý Ưu Trạch ngồi đó cảm thấy toàn thân như là cái tủ lạnh, cứng ngắc lạnh buốt.

“Hai người quen nhau?” Chốc lát, Quý Ưu Trạch hỏi.

“Phải.” Khang Tịch gật đầu.

Thiếu chút nữa thì Quý Ưu Trạch ngất. Trương Luyến Trần là bạn từ bé của mình, sau đó thì xuất ngoại, luôn liên lạc bằng bưu thϊế͙p͙, gọi trực tuyến. Mà Quý Ưu Trạch quen với Khang Tịch là sau khi Trương Luyến Trần xuất ngoại. Nên Quý Ưu Trạch vốn không nghĩ tới hai người sẽ quen biết!

“Một năm trước, lúc tôi ra nước ngoài quay phim, có một bộ trang phục do cậu ấy cung cấp, lúc đó hợp tác nhỏ. Lại cảm thấy tên của cậu ấy rất quen tai, thì trò chuyện tán gẫu, sau đó lưu lại phương thức liên lạc trở thành bạn bè. Sau này mới nhớ tới, lúc trước cậu có nói qua cậu ấy với tôi~ ý~ Bang!” Khang Tịch giơ tay lên bắn vào ót Quý Ưu Trạch.

Quý Ưu Trạch ngồi đó, choáng váng. Khó trách tên Trương Luyến Trần kia cứ luôn giúp Khang Tịch nói vài lời trước mặt mình! Hèn chi, hôm trước cô lôi kéo Trương Luyến Trần chụp hình, Trương Luyến Trần biết rõ mình là so chiêu với Khang Tịch, còn phối hợp như vậy! Vì cậu ta biết, Khang Tịch căn bản không để ý! Hành động của mình, lực sát thương gì cũng không có!

Sau khi tiệc bấm máy kết thúc, Quý Ưu Trạch lại bị tìm kiếm sôi nổi.

Trước đây, tổ phim vẫn chưa chính thức trả lời ai sẽ diễn vai nào. Mọi người suốt ngày đoán già đoán non ở đó. Sau khi ảnh chụp tiệc bấm máy được công khai, lập tức đem đến xôn xao.

Mọi người nghe nói Vương Nguyệt Bán chọn vai rất nghiêm khắc, nên phần lớn mọi người nghĩ, chắc chắn Quý Ưu Trạch không được. Đại khái là trước đây Quý Ưu Trạch toàn diễn vai tiểu bạch não tàn, không thực tế, mà lúc trước diễn một bộ nữ phụ, vì phần diễn quá ít, mà phần diễn của cô còn khá nhạt, xem diễn xuất không tốt lắm.

Nên rất nhiều người nghĩ, Quý Ưu Trạch nhất định sẽ bị đánh rớt.

Nhưng Quý Ưu Trạch lại được chọn. Nên rất nhiều người vốn là trừng phạt đảng cùng với 'anh hùng bàn phím'* công kϊƈɦ weibo Quý Ưu Trạch, trắng trợn chửi rủa.

*黑子: Có rất nhiều nghĩa thường thì ám chỉ những người dùng công nghệ cao để khoe khoang, nói khoác, thấy chuyện bất bình thì ra tay góp giúp. Thường chọn những việc bản thân không đủ năng lực để làm nên thường bị mọi người khinh thường.

Mà lúc này, fan số một điên cuồng theo đuổi thần tượng của Mạc Nhiễm Thành, Triệu Văn cầm điện thoại hận nghiến răng.

Vậy nên, cô điền biểu mẫu, ghi tên diễn viên quần chúng bộ phim này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi